Anh Trai, Em Gái - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-08-21 12:44:42
Lượt xem: 942
18
Tô Ngạn bắt đầu cả ngày ở bên cạnh tôi. Ra khỏi phòng, anh ấy canh ở cửa. Tôi quay đầu lại, muốn né tránh anh ấy.
Anh ấy cũng không giận, "Chẳng phải trước kia Nghiên Nghiên nói muốn đi du lịch sao? Có nơi nào muốn đến không, anh trai đưa em đi."
Lại bắt đầu dùng những thứ khác để lấy lòng tôi sao?
Tôi đâu có dễ dỗ như vậy.
"Anh không đi chơi với bạn nữ của anh, suốt ngày bám lấy em làm gì?" Giọng điệu của tôi vô thức chua chát.
"Bạn nữ nào?" Anh ấy trông có vẻ rất khó hiểu.
"Cô nào tên Hiểu ấy, em nghe thấy anh nói chuyện điện thoại về quà sinh nhật rồi, ở quán lẩu còn tặng bánh kem cho..."
Càng nói tôi càng tức, không muốn nói nữa.
Anh ấy cau mày suy nghĩ một lúc, rồi cười bất lực, "Em nói Trần Hiểu à? Người tổ chức sinh nhật không phải cô ấy, mà là bạn học cấp ba của anh, Lý Hiểu, hồi chúng ta đi du lịch em còn gặp cậu ấy mà, không nhớ sao?"
"Còn Trần Hiểu, anh vẫn luôn không liên lạc nhiều với cô ấy, hình như cô ấy đã có bạn trai rồi."
Tôi sững người.
Là... vậy sao?
Vậy thì sao chứ, tôi không muốn để ý đến anh ấy.
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt ranh mãnh, càng lúc càng tiến lại gần, dường như muốn nhìn ra điều gì đó trên mặt tôi, khiến tim tôi đập loạn.
"Nghiên Nghiên không nhớ bạn nam của anh, chỉ nhớ bạn nữ của anh thôi à..." Giọng điệu anh ấy đầy ẩn ý, "Em có ngửi thấy mùi gì không?"
Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, trừng mắt nhìn anh ấy.
Anh ấy thật phiền phức.
"Thôi không trêu em nữa." Anh ấy khẽ cười, "Chẳng phải trước kia Nghiên Nghiên rất muốn đến thành phố B sao, anh đưa em đi?"
"Không cần đâu, em đã hẹn với bạn học đi cắm trại rồi."
Anh ấy cau mày, "Cắm trại?"
"Vâng, ba ngày hai đêm."
Anh ấy như không dám tin, "Khi nào thì hẹn?"
"Em đi chơi còn phải báo cáo với anh sao?"
Tôi cảm thấy mình càng ngày càng biết cãi nhau. Tuy sau khi cãi nhau với anh ấy, trong lòng tôi cũng không dễ chịu. Nhưng tôi không nhịn được, tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ anh ấy quan tâm.
Anh ấy như giật giật khóe mắt, ánh mắt trở nên sâu thẳm, "Có tên Từ Dịch Trì đó?"
"Đương nhiên, có rất nhiều bạn học của em."
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, khó khăn thốt ra một câu: "Ở khu du lịch nào? Đồ đạc chuẩn bị xong chưa? Ai mang lều trại? Có nữ sinh nào ở chung phòng không..."
"Đồ đạc đang thu dọn, đều là học sinh khóa của chúng em, lều trại hai người một phòng, lần này là em mang." Anh ấy hỏi nhiều quá, tôi sắp trả lời không kịp.
Tôi muốn đi, anh ấy đứng trước mặt tôi, nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt nóng bỏng, không biết đang nghĩ gì.
Kết quả, tôi thật sự không ngờ...
Tôi đang thu dọn hành lý ở nhà, anh ấy cũng đang thu dọn.
Tôi hỏi mẹ thuốc chống muỗi để đâu, anh ấy cũng đang hỏi.
Tôi ra ban công phơi quần áo, anh ấy cũng ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-trai-em-gai/chuong-15.html.]
"Anh đang làm gì vậy?"
"Thu dọn đồ đạc chứ gì." Anh ấy ra vẻ vô tội, đáy mắt thoáng qua vẻ ranh mãnh, "Anh cũng muốn đi du lịch."
?
Anh ấy du lịch gì chứ?
"Không phải trùng hợp là, nơi anh muốn đến lại trùng với nơi em muốn đến đấy chứ?" Tôi sắp không nhịn được nữa.
"Trùng hợp như vậy sao, em cũng đi à?"
...
"Mẹ ơi..." Tôi gọi mẹ với vẻ mặt sắp khóc, chắc chắn là mẹ đã nói ra tôi đi du lịch ở đâu.
Mẹ tôi cười, "Anh con đi cùng em để tiện chăm sóc, con là con gái, mẹ không yên tâm."
19
Khi tôi xuất hiện ở khu cắm trại, tất cả mọi người đều nhìn tôi.
Đám con gái hai mắt sáng rực chạy đến, "Tô Nghiên, cậu dẫn bạn trai đến à?"
"Khi nào thì cậu có bạn trai vậy, sao bọn tớ chưa từng nghe nói?"
Tô Ngạn xách theo túi lớn túi nhỏ đứng bên cạnh tôi, trên mặt nở nụ cười nhạt. Nghe thấy vậy, anh ấy cũng không phản bác, còn nhìn tôi đầy ẩn ý.
"Đây là anh trai tớ..." Tôi đỏ mặt phản bác.
"Chào các em, anh tên là Tô Ngạn, hơn Nghiên Nghiên ba tuổi." Anh ấy mỉm cười lịch sự, ra vẻ là một người anh trai đáng tin cậy, lại khiến đám con gái không thể rời mắt.
Từ Dịch Trì nhìn thấy tôi, sải bước chạy đến, "Tô Nghiên, cậu đến rồi! Tớ đã giành cho cậu một chỗ tốt, vừa yên tĩnh vừa có thể ngắm sao ban đêm... Ồ? Anh cũng đến à!"
Anh trai tôi thu lại nụ cười, "Mọi người đều là bạn học của Nghiên Nghiên, không cần khách sáo, gọi anh là Tô Ngạn là được."
"Nghiên Nghiên, hành lý để anh mang qua đó cho em." Anh ấy xách hành lý đến bãi đất bằng ven sông, bên đó đã có người bắt đầu dựng lều.
Lúc anh ấy xách túi, nhìn từ phía sau vai rộng eo thon, lưng thẳng tắp.
Đám con gái xúm vào ríu rít, "Oa, anh trai của Tô Nghiên đẹp trai quá!"
"Trông soái ca quá!"
"Anh trai cậu học đại học ở đâu, có bạn gái chưa?!"
"Này, các cậu coi bọn tớ là không khí à!" Bạn của Từ Dịch Trì than thở.
"Hừ, bọn con trai các cậu, nhóc con!"
Đám con gái không chút lưu tình phản bác, cười nói vui vẻ.
Tôi hơi dở khóc dở cười.
Hồi nhỏ Tô Ngạn đón tôi cũng vậy, luôn trở thành tâm điểm của mọi người.
Lâu dần, mọi người đều biết tôi có một người anh trai vô cùng ga lăng. Đám con gái thường tò mò hỏi tôi cảm giác có anh trai là như thế nào, còn xin số điện thoại nữa.
Tôi bất lực trả lời: "Không được đâu, mẹ tớ nói yêu sớm anh trai tớ sẽ bị đánh gãy chân."
Có lẽ từ lúc nào đó, tôi đã mang theo một chút tư lợi, luôn lặng lẽ nhìn anh ấy, che giấu sự nhiệt tình chỉ có mình tôi hiểu.
Tham lam muốn anh ấy chỉ nhìn tôi, chỉ đối xử tốt với tôi, chỉ làm anh trai của riêng tôi...
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Nhưng sau khi anh ấy nói thích tôi, tại sao tôi lại thấy vừa ngọt ngào vừa đau khổ.
Cảm giác không thể chạm vào, không thể nắm bắt, có lẽ chỉ cần đến gần, sẽ tan biến...