ANH TRAI KHÁC HỌ - 10
Cập nhật lúc: 2024-07-11 12:58:23
Lượt xem: 246
Tôi không biết liệu tôi và Ninh Trạch Châu có tính là đang hẹn hò hay không, tôi dễ dàng chấp nhận việc cậu hôn tôi khi không ai ở đó, lại giúp nhau giải tỏa, nhưng không đề cập đến mối quan hệ giữa chúng tôi.
Không thể không thừa nhận, mối quan hệ của chúng tôi đang phát triển theo hướng bất thường.
Ninh Trạch Châu chuyển về sống ở đây, cậu có phòng riêng nhưng không ngủ ở đó, nửa đêm luôn đến phòng tôi.
Chúng tôi giống như đang vụng trộm yêu đương trong chính căn nhà của mình vậy.
Cho đến một đêm cuối năm tư khi cậu uống rượu về, hiện cậu đang hợp tác với một đàn anh để thành lập studio, tôi không rõ cậu đang làm cái gì.
Tôi đã tắt đèn đi ngủ, bị tiếng ồn của cậu đánh thức. Cậu đến gần hôn tôi, trong miệng có mùi rượu, nhưng tôi không cảm thấy khó chịu, tay thì mò vào bên trong áo ngủ của tôi.
“Anh trai, chúng ta có tính là đang hẹn hò không?” Cậu hỏi tôi trong bóng tối.
Sau một khoảng im lặng, tôi ừ một tiếng.
Ninh Trạch Châu hưng phấn đứng dậy, cậu ôm hôn tôi, nói thích tôi, mãi đến khi tôi nhìn đôi mắt của cậu dưới ánh sáng mờ nhạt nói: “Anh cũng thích em.”
Cậu trở nên phấn khích hơn, cả về thể chất lẫn tinh thần, tôi bị những nụ hôn và lời nói của cậu làm rối loạn tâm trí, dần thả lỏng.
Đêm đó tờ mờ sáng tôi mới được đi ngủ.
Người không có kinh nghiệm, kỹ thuật thật sự rất tệ.
Một thời gian sau đó tôi không để cậu làm càn nữa.
Ngày Ninh Trạch Châu tốt nghiệp tôi cũng dành thời gian đến chúc mừng, mang đến cho cậu một bó hoa, chụp ảnh cùng cậu.
“Anh trai, đây là bó hoa thứ hai anh tặng cho em đấy.” Cậu vẫn còn nhớ bó hoa tôi tặng khi cậu tốt nghiệp trung học phổ thông.
Ninh Trạch Châu thuận lợi nhận được bằng tốt nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp, cậu tiếp tục khởi nghiệp cùng với đàn anh gây dựng studio.
Nửa tài sản còn lại trước khi c.h.ế.t bố đã để lại sẽ chính thức được chuyển sang tên của tôi sau năm năm.
Ngày luật sư đến nhà vừa lúc tôi đang ở nhà, Ninh Trạch Châu không có ở đó, hôm đó là ngày trong tuần, cậu phải đi làm.
Ở trong nhà của mình, tôi cũng lười mời luật sư lên lầu, nói chuyện ngay tại phòng khách luôn.
Đây vốn cũng không phải là bí mật gì.
Nhưng vô tình ngày hôm đó Ninh Trạch Châu quên USB ở nhà, cậu quay trở lại lấy đồ, bắt gặp tôi và luật sư đang thảo luận về tài sản của bố.
Khi hình bóng của Ninh Trạch Châu xuất hiện, tôi thầm nghĩ c.h.ế.t rồi, nói với luật sư hôm nào sẽ bàn lại sau rồi tiễn khách.
Quay trở lại phòng khách, Ninh Trạch Châu đã đọc phần hợp đồng mà luật sư để trên bàn, cậu ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
“Anh trai, lý do mà anh nguyện ý nuôi em lúc trước có phải vì nguyên nhân này không? Chỉ vì kế thừa tài sản?”
Tôi nhìn cậu, bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy.”
Nếu không tôi làm sao có thể tìm ra lý do nào khác để làm một việc điên rồ như cứu vớt tương lai của một cậu nhóc chứ.
Mẹ cậu có lẽ đã làm cho bố tôi mê mẩn, bắt tôi phải nuôi cậu cho đến khi trưởng thành mới được hưởng hết tài sản.
Tôi dạy dỗ cậu những năm qua, về cơ bản đã thay mẹ cậu chăm sóc cậu rồi.
“Vậy em là gì của anh?” Cậu đứng lên, chỉ vào chính mình hỏi tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-trai-khac-ho/10.html.]
Cậu là gì?
Vấn đề này quả thật nên tùy cậu nghĩ như thế nào.
Chưa kịp mở miệng, Ninh Trạch Châu đã nói: “Anh đừng nói nữa, em không muốn nghe.”
Cậu bỏ đi.
Tôi nhận ra bởi vì đã mười giờ tối mà cậu không về.
Cũng không có tin tức, thậm chí còn không nhận cuộc gọi từ tôi.
Sau khi suy nghĩ một lúc tôi gọi điện cho đàn anh của cậu ở studio.
Trước đó tôi đã gặp một vài người ở studio của cậu, có lưu thông tin liên lạc.
Khi tôi đến quán bar, đàn anh của Ninh Trạch Châu thấy tôi trước, vẫy tay chào tôi, mà tôi đồng thời thấy được bóng dáng của Ninh Trạch Châu, trên bàn chai rượu lăn tứ tung, hai bên cậu có hai cô gái trẻ sexy, uống rượu cùng cậu.
Cảnh tượng này khiến tôi tức giận không chịu nổi.
Tôi quay lưng bước đi, Ninh Trạch Châu cũng nhìn thấy tôi, khoảnh khắc nhìn thấy tôi, khuôn mặt cậu lóe lên sự hoảng loạn.
Khi tôi đến bãi đỗ xe chuẩn bị lên xe rời đi, Ninh Trạch Châu loạng choạng đi theo sau, cậu đi không vững, ngã trước mặt tôi, thuận tiện ôm c.h.ặ.t c.h.â.n tôi.
“Anh trai, anh đừng giận, em không có gì với bất kỳ cô gái nào hết, họ chỉ là nhân viên tiếp rượu mà thôi.”
“Buông tay, em uống với ai cũng được.”
Cậu không chỉ không buông tay, mà còn ôm chặt hơn.
“Anh trai, em sai rồi.” khuôn mặt cậu dính vào đùi tôi, nước mắt cũng làm ướt quần tôi. “Anh đừng chia tay em, em không muốn chia tay, đừng có được tài sản rồi bỏ em.”
“…”
“Anh nói có được tài sản sẽ bỏ em khi nào vậy?” Tôi không biết cậu đang nghĩ gì nữa.
Cậu ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt ướt đẫm mi, trông có vẻ đáng thương, nhưng tôi biết thằng nhóc này vốn dĩ không phải như vậy, bình thường cậu rất mạnh mẽ.
“Thật sao?”
“Anh có tài sản, liên quan gì đến việc ở bên em sao?” Tôi hỏi cậu.
Ninh Trạch Châu ngoan ngoãn đi theo tôi lên xe, ngồi ở ghế phó lái nghiêng đầu nhìn tôi.
Khi về đến nhà, đàn anh của cậu gửi hóa đơn qua, thằng nhóc này đã uống mấy vạn tiền rượu, thật là.
Tôi chuyển tiền cho đàn anh của cậu.
Ninh Trạch Châu sợ tôi giận nên cố chấp đòi ngủ trên giường của tôi.
“Anh trai, em đã đánh răng tắm rửa rồi, anh ngửi thử đi?”
Cậu thừa dịp men say được voi đòi tiên.
Tôi thấy phiền, quay người lại nhìn cậu: “Cậu rốt cuộc đã say chưa?”
“Say rồi.” Ninh Trạch Châu nhìn thẳng vào mắt tôi. “Là loại say xong muốn làm càn ấy.”
“…”