ANH TRAI RẤT THÍCH LÀM MÀU - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2024-08-23 11:34:48
Lượt xem: 417
4
Sau này, khi tôi tan học mẫu giáo.
Khi tôi bước ra khỏi trường mẫu giáo, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé không xa ở cổng, tôi sững sờ.
Mạnh Vân Xuyên đeo chiếc cặp nặng nề, đứng cùng vài người bạn, hào hứng vẫy tay với tôi: "Em gái!"
Không biết anh ấy đã nói gì với bạn bè, khi thấy tôi đứng yên một chỗ, anh bước nhanh về phía tôi: "Em gái, anh trai đến đón em về nhà rồi!"
Bên cạnh có người lên tiếng sau lời của anh ấy.
"Mạnh Vân Xuyên, em gái cậu nhỏ xíu, dễ thương thật đấy!"
"Đúng vậy, thật sự rất dễ thương!"
Lòng hư vinh của anh trai tôi phình to, chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn tôi.
Tôi: "??"
Nghĩ đến gì đó, tôi cất tiếng ngọt ngào: "Anh ơi~"
Nghe vậy, miệng anh trai tôi cong lên cao, tự mãn không chịu được: "Ừ, em gái, anh đây!"
Mấy cậu bạn: "…"
Tôi: "…"
Được rồi.
Từng thấy khoe giàu, khoe sắc, nhưng chưa từng thấy ai khoe em gái.
Tôi vừa buồn cười vừa bất lực, nhưng cuối cùng vẫn nắm lấy tay anh trai:
"Đi thôi, về nhà nào."
Anh trai tôi cười hì hì, giọng nói trở nên dịu dàng hơn hẳn: "Được~"
Việc đón tôi tan học đã trở thành thói quen.
Cho đến khi tôi vào tiểu học, anh trai tôi vẫn đưa tôi về nhà mỗi ngày sau giờ học.
Tất nhiên, anh ấy tan học muộn hơn tôi, nên phần lớn thời gian tôi đều phải chờ anh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-trai-rat-thich-lam-mau/chuong-4.html.]
Dần dần, tôi cũng quen với điều đó.
Cho đến một ngày nọ.
Sau giờ học, tôi ở lại lớp đợi thêm cả tiếng đồng hồ, làm xong cả bài tập chuẩn bị cho ngày mai, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đâu.
Gần đến mùa đông, ngày ngắn đêm dài, trời đã sắp tối.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác bất an.
Mạnh Vân Xuyên hiện đang học lớp 9, khu tiểu học và trung học cách nhau một khoảng khá xa.
Tôi không nghĩ ngợi nhiều, thu dọn sách vở rồi chạy đến lớp của anh ấy ở khu trung học. Vừa nhìn vào, tôi thấy bên trong vẫn còn lác đác vài người, nhưng lướt qua một lượt, không thấy bóng dáng của Mạnh Vân Xuyên đâu.
Trong lớp có vài người quen biết tôi, khi thấy tôi chạy lên một mình, mặt họ hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Một người trong số đó gãi đầu, bối rối nói: "Mạnh Vân Xuyên vừa tan học là đi ngay mà, hôm nay thầy giáo không kéo dài tiết học, còn cho tan sớm hơn bình thường mười mấy phút."
Nghe vậy, tôi sững sờ.
Tan học sớm hơn bình thường?
Nhưng tôi cũng không nói gì thêm, quay đầu bước xuống cầu thang.
Có lẽ là anh ấy có việc đột xuất nên mới không đến đón tôi?
Vậy bây giờ chắc anh ấy đã về nhà rồi.
Nhưng ngoài dự đoán của tôi, Mạnh Vân Xuyên lại về nhà sau tôi.
Mẹ tôi đang chuẩn bị bữa tối, thấy anh ấy về muộn như vậy, liền hỏi: "Con đi đâu mà hôm nay không về cùng em gái?"
Nghe vậy, tôi liếc nhìn qua.
Chỉ thấy tóc của cậu thiếu niên dính vào trán, rõ ràng là mùa thu, nhưng anh ấy lại đổ mồ hôi, mặt hơi đỏ, như thể vừa chạy về. Khi thấy tôi an toàn ngồi trên ghế sofa, anh ấy thở phào nhẹ nhõm, giải thích: "Con có việc bận, định đợi một chút rồi sẽ về cùng em gái."
Nghe câu trả lời, mẹ tôi không hỏi thêm gì nữa.
Tôi nhìn anh ấy kỹ hơn, không biết có phải do tôi hoa mắt không, nhưng hình như môi anh ấy bị thương?
Có phải đã đánh nhau với ai không?
Ý nghĩ đó thoáng qua đầu tôi, nhưng tôi cũng không để tâm lắm.