Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ánh Trăng Rừng Sâu - Chương 9 + 10

Cập nhật lúc: 2024-05-07 15:22:51
Lượt xem: 5,255

09

Ánh mắt anh chạm vào tôi, đôi mắt uể oải sáng lên một chút.

"Quân Quân, em không sao chứ, mấy ngày nay sao em không nghe điện thoại của tôi?"

"Tôi đã ký bản thỏa thuận ly hôn rồi." Tôi hờ hững đáp: "Có thể đi làm thủ tục bất cứ lúc nào."

Anh sửng sốt.

"Làm ơn tránh ra."

Anh mới để ý đến chiếc vali trong tay tôi, hỏi: "Em định đi đâu vậy?"

Tôi cười: "Ly hôn rồi, đương nhiên tôi phải dọn ra ngoài, tránh cho Chu Tiểu Băng hiểu lầm."

Cố Sâm lập tức phủ nhận: "Cô ấy sẽ không hiểu lầm đâu."

"Sắc mặt em tệ thế này, có phải không khỏe không? Em định chuyển đi đâu trong thời gian ngắn như vậy?"

Tôi cười cười: "Chuyển đến nơi không nhìn thấy anh nữa."

Khi anh bế Chu Tiểu Băng rời đi, tôi cũng từng muốn gào lên chất vấn anh,

Có thật là anh không quan tâm đến sự sống c h ế t của tôi không?

Nhưng bây giờ...

Tôi không muốn biết câu trả lời nữa.

Tôi xách vali, nhếch miệng với anh: "Bây giờ, tôi có thể đi chưa? Chồng cũ."

Cái cách xưng hô "Chồng cũ" này khiến đồng tử anh co lại.

Con mèo nhỏ ngoan ngoãn nhe ra hàm răng sắc nhọn, nhất thời anh vẫn chưa thích nghi được.

Nhưng chỉ vài giây sau, anh đã điều chỉnh lại hơi thở: "Em đi đâu, tôi đưa em đi!

"Biết địa chỉ rồi, tôi cũng tiện đóng gói nốt đồ đạc còn lại gửi cho em."

"Không cần đâu, tôi đã gọi xe rồi."

Tôi quay đầu nhìn lại phía sau.

Anan

Tôi đã sống trong ngôi nhà này ba năm.

Lúc đầu, tôi rất cẩn thận, không dám tùy tiện thêm bớt đồ đạc.

Sau đó, tôi thử nuôi một chậu hoa,

Rồi lại được đà nuôi thêm một bể cá.

Tôi thay đổi ghế sofa, thay đổi rèm cửa, mua bộ đồ giường mới.

Tôi lắp một chiếc gương toàn thân siêu lớn trong phòng ngủ chính...

Từng chút một, nó đã trở thành ngôi nhà trong mơ của tôi.

Từng chút dấu vết đó đều là minh chứng cho tình yêu cẩn thận của tôi.

Nhưng tôi quên mất, tôi chỉ là một nữ chủ nhân tạm trú.

Đối với ngôi nhà này, tôi chỉ là một người qua đường.

Tôi thu hồi ánh mắt: "Những thứ tôi cần tôi đã đóng gói hết rồi, còn lại thì không cần nữa, anh tự xử lý đi."

Tôi bước qua ngưỡng cửa, ấn nút xuống thang máy.

Cửa thang máy sắp đóng lại, Cố Sâm đuổi theo nắm lấy tay tôi.

Đáy mắt anh đỏ ngầu vì thiếu ngủ: "Thế còn tôi thì sao?"

Anh dừng lại: "Người sư huynh này, em cũng không cần nữa sao?"

10

Thật thú vị.

Nếu không hiểu anh đủ, tôi sẽ tưởng rằng anh không nỡ vì yêu.

Tôi ngẩng đầu hỏi ngược lại anh: "Vậy xin hỏi sư huynh, tôi phải cần anh như thế nào đây?

"Anh níu kéo như vậy, Chu Tiểu Băng sẽ không có ý kiến sao?"

Lúc này, tay anh buông lỏng.

Tôi nhân cơ hội hất ra, ấn nút đóng cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-trang-rung-sau/chuong-9-10.html.]

Cửa thang máy từ từ khép lại, ngăn cách anh với đôi mày đang nhíu chặt.

Tôi tạm thời đến nhà Phiên Phiên ở nhờ.

Phiên Phiên đang lướt vòng bạn bè thì đột nhiên hét lên một tiếng "C h ế t tiệt."

"Sao vậy?"

Cô ấy luống cuống: "Không có gì."

Tôi tiến lại gần xem thì ra là Chu Tiểu Băng đăng ảnh chiếc nhẫn kim cương:

"Chiếc nhẫn mơ ước, người mơ ước."

Phiên Phiên an ủi tôi: "Có lẽ là cô ta tự biên tự diễn."

Tôi trả điện thoại lại cho cô ấy: "Không sao, tao đã nghĩ thông suốt rồi."

Nhiều năm qua, Chu Tiểu Băng như một thanh gươm treo lơ lửng trên đầu tôi.

Một mặt tôi ôm hạnh phúc vụng trộm, một mặt tôi lo lắng bất an.

Giờ thì thanh gươm đó đã rơi xuống.

Giấc mộng đẹp đã tỉnh nhưng đêm đó, tôi lại mơ thấy rất nhiều chuyện vụn vặt trong quá khứ.

Khoảng nửa năm sau khi kết hôn, tôi đón sinh nhật.

Cố Sâm tăng ca ở công ty, nói tối không về.

Tôi mua một chiếc bánh nhỏ giá ba mươi tệ, tự chúc mừng sinh nhật mình.

Ngày tôi chào đời, ba tôi gặp tai nạn xe, họ hàng xung quanh đều nói tôi là sao chổi, đoạt mạng ba tôi.

Vì vậy, tôi chưa từng được tổ chức sinh nhật đàng hoàng.

Vừa thắp nến xong, ổ khóa cửa đã xoay.

Cố Sâm về rồi.

Đêm tối sâu thẳm, ánh mắt anh dịu dàng đến vậy, tôi trút bầu tâm sự với anh.

Anh im lặng một lúc, nhẹ giọng nói: "Sinh nhật vui vẻ, Liêu Quân Quân."

"Mỗi năm sau này vào sinh nhật em, tôi sẽ ở bên em."

Năm sau vào sinh nhật tôi, anh quả nhiên nhớ.

Anh đặc biệt đặt nhà hàng tôi thích, sau khi ăn tối, đi ngang qua quầy trang sức ở tầng một, anh đột nhiên nói: "Mua cho em một chiếc nhẫn nhé!"

"Tôi quên mất chưa mua nhẫn cưới cho em."

Có lẽ là để diễn cho giống thật hơn!

Nhưng lúc đó, tôi thực sự rất vui.

Tôi mạnh dạn nói: "Vậy mua nhẫn đôi đi, lần trước mẹ còn hỏi."

"Ừ, em chọn đi."

Tôi mua một cặp nhẫn trơn.

Tôi sẽ nhớ mãi giá cả - 999.

Năm ngoái vào sinh nhật tôi, anh đặc biệt xin nghỉ, nói muốn đưa tôi đến một nơi.

Tôi không ngờ anh đưa tôi về quê.

Anh đặt một chiếc bánh siêu to, mời mẹ tôi và họ hàng đến ăn ở nhà hàng tốt nhất.

Những người từng ghét bỏ, nói tôi là sao chổi, giờ từng người một nở nụ cười chúc tôi "Sinh nhật vui vẻ."

Ký ức xám xịt trong quá khứ bị xóa đi, từng chút một được tô lên những sắc màu rực rỡ.

Tôi tưởng mình được tái sinh.

Cho đến sinh nhật năm nay của tôi.

Tôi nằm trên bậc thềm bên ngoài trung tâm giám định, toàn thân đầy máu, trơ mắt nhìn anh bế Chu Tiểu Băng, không ngoảnh lại mà rời đi.

Khi tỉnh lại, bên ngoài nắng chói chang.

Gối của tôi đã ướt đẫm.

Trong điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Có hai cuộc là của cảnh sát điều tra vụ án, bảo tôi đến đồn cảnh sát một chuyến.

Đến nơi, tôi phát hiện Chu Tiểu Băng cũng ở đó.

Loading...