Ánh Trăng Sáng Bảo Vệ Ngôi Sao Nhỏ - Chap 4
Cập nhật lúc: 2024-10-09 08:25:02
Lượt xem: 229
12.
Nước nóng rơi xuống không biết từ lúc nào đã biến thành nước lạnh, tôi giật mình bừng tỉnh.
Cố Sênh ở ngoài cửa gõ hai tiếng, giọng điệu mệt mỏi nói: “Tô Như, tắm lâu quá rồi, ra ngoài thôi.”
Tôi không hay đến nhà Cố Sênh, quần áo mặc trên người là của cậu ấy.
Quần áo đều rộng ra một khúc.
Cố Sênh giúp tôi sấy khô tóc, lại cúi người xuống giúp tôi xắn quần.
Lời muốn nói ra bị đôi mắt buồn của cậu ấy nuốt ngược trở lại.
Sau khi Cố Sênh làm xong mọi chuyện, tôi thở phào nhẹ nhõm, cười cười tiễn cậu ra cửa.
Cố Sênh ngồi ở mép giường sửng sốt một lúc, ánh mắt nặng nề phức tạp nhìn tôi hồi lâu, rồi đột nhiên mỉm cười nhốt tôi trên giường.
“Trốn anh à?”
Tôi nghiêng đầu, trả lời chắc nịch, “Không có.”
Cậu ấy nhéo mặt tôi, càng ngày càng sát lại gần, bất lực nói, “Tô Như, rốt cuộc em đang phân vân cái gì?”
Tôi tức giận, muốn đẩy Cố Sênh ra nhưng không đẩy được, chỉ đành tát nhẹ một cái.
“Cố Sênh, cậu từng hẹn hò với Tô Uyển, sao tôi có thể đồng ý với cậu chứ?”
“Rõ ràng cậu biết là tôi ghét cô ta nhất mà.”
Không có cảm giác tội lỗi và tự trách mình như mong đợi.
Cố Sênh nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, cau mày hỏi, “Anh hẹn hò với Tô Uyển hồi nào?”
Tôi bật cười giận dữ, lục lại tin nhắn ngày trước.
Im lặng một lúc, Cố Sênh đánh vào đầu tôi một cái, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tô Như, đầu em chứa cái gì vậy?”
“Vì cái này mà em,” Cậu ấy nhìn vào chữ “Có” chói lọi trên màn hình, “Phán anh tội tử hình hả?”
“Em không có miệng à, sao không đến hỏi anh?”
Tôi bị Cố Sênh đánh ngơ ra, ngốc nghếch hỏi một câu, “Thế là Tô Uyển lừa tôi à?”
“Ngốc c.h.ế.t đi được.”
Cố Sênh đứng dậy đi vòng vòng một lúc, rồi cầm cốc nước trên đầu giường uống hết.
“Ơ, cốc đấy tôi uống – “
Dưới cái nhìn của Cố Sênh, tiếng nói của tôi ngày càng nhỏ.
“Ai bảo là thái độ của cậu với tôi cứ không mặn không nhạt cơ, ai biết cậu thích tôi chứ?”
“Hừ, là ai ngày nào cũng hùng hùng hổ hổ muốn battle với anh hả?”
“Không phải là do anh sợ em ngày càng ghét bỏ anh hơn à? Với lại, em có từng thấy anh thân thiết với ai như em chưa?”
Cố Sênh chọc chọc trán tôi, đột nhiên như lấy lại sức mạnh, cứng họng nói.
“Anh không biết, em phải bồi thường cho anh, nếu không anh chịu nỗi oan ức nửa năm nay một cách vô ích rồi.”
“Thế tin này là ai gửi?” Tôi không chịu bỏ cuộc, níu giữ chút hy vọng cuối cùng.
“Chắc chắn là do cô ta trộm gửi đi rồi xóa tin nhắn chứ sao.”
Nhìn gương mặt tràn đầy giận dữ của Cố Sênh, tôi hơi muốn trốn.
Tôi và cậu ấy đấu với nhau từ bé đến lớn, không biết đã đặt cược bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ tôi thắng.
Còn chưa chạy được đôi bước, đã bị cậu ấy chặn lại ném lên giường.
“Không biết ăn năn, còn muốn trốn?”
Hai chúng tôi nhìn nhau, Cố Sênh dịu giọng lại, dụi đầu vào mặt tôi.
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
“Tô Như, anh chịu uất ức nhiều như vậy, em thương anh đi.”
13.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng thở nhẹ của hai người.
Cố Sênh ở trên người tôi dụi dụi một hồi lâu, hình như lại sắp khóc.
Tôi mất bình tĩnh, nắm tóc anh ấy kéo ra.
“Anh muốn bồi thường như nào?”
“Làm bạn gái anh, để anh bảo vệ em.”
“Anh không có cao quý hơn em, Tô Như, anh mới là thuộc hạ của em.”
Ngoài cửa sổ không biết là ai đốt pháo hoa, pháo hoa đầy màu sắc nở rộ trong không trung. Qua cửa sổ trong phòng, âm thanh được khuếch đại lên nhiều lần.
Tôi vừa định mở miệng, Cố Sênh đã bịt miệng tôi, hung hăng nói, “Không cho từ chối.”
Nói xong, anh ấy cầm tay tôi đặt lên cơ bụng của mình rồi từ từ xoa, “Cho em sờ, đồng ý nhé?”
Còn hơi có xu hướng lùi xuống dưới.
Tôi sợ hãi gật đầu liên tục.
Cố Sênh hài lòng mỉm cười, tiếc nuối buông tay ra.
Tôi vùng vẫy định đứng dậy nhưng bị anh ấy ghì xuống.
Tay vẫn dính chặt lên người anh ấy.
“Em sờ đi, cho anh hôn miếng được không?”
“Đồ biến thái, tránh ra.”
….
14.
Cận kề ngày Tết, người người nhà nhà đều trở nên sôi động.
Miền Nam hiếm khi có tuyết, ngay cả gió lạnh cũng không thể giảm đi niềm vui.
Sau khi giãi bày mọi chuyện, Cố Sênh ngày càng ngang ngược, không thể tìm được dáng vẻ lạnh lùng của năm ấy.
Không để ý cái là lại nũng nịu đáng yêu đòi hôn.
Thế nên sau khi nhận được điện thoại của mẹ, tôi trốn luôn về nhà.
Sau khi bình tĩnh lại, mẹ tôi vừa khóc vừa nói, “Tô Như, mẹ sai rồi.”
“Lúc đó mẹ tức quá thôi, con về nhà nhé?”
Biết làm sao giờ.
Dù sao cũng là mẹ tôi.
Mẹ chỉ có một mình tôi là người thân.
Ngày về nhà, Cố Sênh bất chấp muốn đi theo, sợ chuyện cũ lại xảy ra lần nữa.
Nhưng bố mẹ anh ấy sắp về, không còn lý do để ở lại nhà tôi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-trang-sang-bao-ve-ngoi-sao-nho/chap-4.html.]
Mẹ đứng ở cửa đợi, Cố Sênh kéo tay tôi mãi không buông, kề sát tai tôi nói, “Nếu như không phải dì ấy sau này sẽ là mẹ vợ anh, anh đã không gắng để giữ thái độ niềm nở như này.”
“Tô Như, nếu như dì lại định động thủ, em nhất định phải đánh trả, nhớ tìm anh nhé.”
Nói xong còn nghiêm túc nhìn mẹ tôi nói, “Thưa dì, bọn con ở bên nhau rồi, là con mặt dày bám em ấy ạ.”
“Tô Như rất tốt, con rất thích em ấy, hy vọng dì sau này đừng nói những lời như thế nữa.”
Mẹ tôi nhìn hai đứa, miễn cưỡng nở nụ cười.
Mẹ như muốn đền bù cho tôi, hiếm khi xuống bếp nấu cho tôi ăn, rồi chuyển thật nhiều tiền cho tôi.
Bà ấy vẫn luôn cảm thấy, tiền có thể giải quyết tất thảy.
Nhưng tôi cũng chỉ đành giả vờ như tiền có thể giải quyết mọi vấn đề xung quanh chúng tôi.
…..
15.
Hôm tham gia tiệc gặp mặt, tôi cố ý sửa soạn hơn chút.
Khi vào phòng bao, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm tôi và Cố Sênh.
Anh ấy như không có chuyện gì, giơ hai bàn tay đan vào nhau của chúng tôi lên vẫy tay chào mọi người, giúp tôi cởi áo bông rồi cầm trên tay nói: “Xin lỗi mọi người, bọn tôi đến hơi muộn.”
Tôi cười cười theo, nhìn khuôn mặt tái mét của Tô Uyển.
Có người hùa vào, “Hai cậu hẹn hò rồi à?”
Cố Sênh nhẹ nhàng hôn tôi trước mặt mọi người, dịu dàng trong mắt mãi không tan.
“Ừ, vẫn luôn thích cô ấy, mới bắt được về tay đó.”
Phòng bao chợt yên tĩnh một cách kỳ lạ, nhiều người liếc chúng tôi, rồi lại nhìn Tô Uyển.
Mục đích của buổi tiệc ngày hôm nay, mọi người ai cũng biết.
Tôi kéo Cố Sênh ngồi vào trong góc, anh ấy ra hiệu, “Thế thôi hả?”
Tôi ra hiệu cho anh ấy, “Kìa, người ta chủ động tới tìm anh đó.”
Tô Uyển mặc một chiếc váy ngắn, mặc dù có mở điều hòa, nhưng nhìn cặp đùi trắng nõn của cô nàng, tôi vẫn muốn lạnh dùm cô ấy.
“Cố Sênh, uống rượu không?”
Cô ấy khẽ mỉm cười, đưa ly rượu qua, hoàn toàn phớt lờ tôi ở bên cạnh.
Cố Sênh liếc mắt nhìn tôi, giọng điệu cợt nhả nói, “Uống như này chán lắm, chúng ta chơi đoán số đi.”
Nói thế nào nhỉ.
Trò đoán số này tôi là cao thủ, mà Cố Sênh thì là cao thủ trong cao thủ.
Kỹ thuật của hai chúng tôi là do mài dũa lẫn nhau mà thành.
Thế nên sau vài ván đấu, Tô Uyển đã bị chuốc không ít rượu.
Nhưng cô ấy vẫn chưa nhận ra, còn nũng nịu nói, “Cố Sênh, cậu chẳng thương hoa tiếc ngọc gì cả.”
Cố Sênh sốt ruột, véo nhẹ tay tôi, lại rót một cốc rượu đầy đặt trước mặt Tô Uyển.
“Có chơi có chịu, uống.”
Tô Uyển tức giận chỉ vào tôi, “Em chơi với Tô Như.”
“Được thôi.” Cố Sênh cười đắc ý, ôm eo tôi nói, “Bé cưng, chơi đi.”
Tôi lặng lẽ véo vào phần thịt mềm quanh eo anh ấy, nhắc nhở Cố Sênh kiềm chế một chút.
Tô Uyển nghe thấy lời này mắt đỏ ửng lên.
Tôi biết cô ấy rất muốn mắng tôi, chỉ là ngại Cố Sênh ở bên cạnh.
Kẻ thù tự đưa mình đến cửa, tất nhiên tôi chẳng có lý do gì để lùi bước.
“Uống.”
“Uống.”
…..
16.
Tô Uyển đã đi vệ sinh mấy lần.
Đã gà lại còn thích chơi.
Sau đó, mọi người lần lượt khuyên nhủ cô ấy đừng chơi nữa, nhưng Tô Uyển có vẻ say rồi, chỉ vào tôi mắng, “Tô Như, mày đắc ý cái gì?”
“Mày cứ đợi ngày bị Cố Sênh đá đi.”
Cố Sênh nghe vậy, lạnh lùng nhìn Tô Uyển, đá ghế của cô ấy.
Tô Uyển ngồi trên mặt đất, Cố Sênh cúi người nói gì đó vào tai cô ấy, khiến cho sắc mặt Tô Uyển tái mét, nhìn Cố Sênh đầy sợ hãi.
Sau khi ra ngoài, Cố Sênh chỉnh lại quần áo cho tôi, đút tay tôi vào túi áo anh ấy.
“Cố Sênh, anh nói gì với Tô Uyển thế?”
“Em hôn anh một cái rồi anh nói cho em nghe.”
Thôi vậy, không biết cũng được.
Tôi rút tay ra đi lên trước, anh ấy mỉm cười ranh mãnh, kéo tôi vào lòng.
“Thế để anh hôn em một cái rồi anh nói.”
….
Lúc Cố Sênh buông ra, mặt tôi đã đỏ bừng, hai tay yếu ớt đặt lên cổ anh.
Cố Sênh dụi dụi mũi vào cổ tôi, nói, “Anh hỏi cô ta còn nhớ cái tát hồi xưa của anh không, nếu như không nhớ, anh không ngại giúp cô ta tìm lại chút kí ức.”
Nói xong liền cúi người xuống, nghiêng đầu lại móc tay tôi.
“Lên đây, anh thấy em bị hôn mềm cả chân rồi.”
…..
“Có phải anh giỏi hơn trước kia rồi không, Tô Như?”
“Em có thích anh hơn chút nào không?”
Cố Sênh đi đường cũng không có nề nếp, mồm cứ nói không ngừng.
Tôi của bây giờ đã hoàn toàn chấp nhận cái dáng vẻ không đứng đắn này của anh ấy, hơn nữa còn tin là sự lạnh lùng mà anh ấy bày ra trước mặt tôi hồi xưa là cố ý diễn cho tôi xem.
“Tô Như.” Cố Sênh dừng lại, giọng điệu nghiêm túc hơn bao giờ hết.
“Ơi?”
“Em nhìn lên trời đi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên.
Một vầng trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời đêm tối tăm, bên cạnh là một ngôi sao nhỏ. Hai nguồn ánh sáng tương trợ, bổ sung cho nhau.
Hóa ra.
Ánh trăng sáng cũng có thể chỉ bảo vệ một ngôi sao nhỏ.