Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ÁNH TRĂNG SÁNG CỦA CHỒNG TÔI - Chương 06

Cập nhật lúc: 2024-07-27 12:25:58
Lượt xem: 2,706

Không cần hỏi, chắc chắn là hắn chẳng ăn được bố tôi rồi.

 

 

Bố tôi vốn canh cánh trong lòng chuyện Khương Trì vắng mặt ở tiệc mừng thọ, tôi còn đặc biệt dặn dò bố trước, Khương Trì thành công mới là lạ.

 

Tóm lại, bất luận Khương Trì nói như thế nào thì bố tôi chỉ cần nói mình rất thích cái bàn này.

 

Hắn có thể tới lấy tập giấy tờ trong bàn đi nhưng phải trực tiếp chỉ rõ, đỡ cho về sau lại thấy thiếu cái gì đến bắt đền bố tôi.

 

Nếu Khương Trì cứ kiên trì đòi lại cái bàn thì bố tôi sẽ lập tức hóa thân thành bố vợ bị con rể làm tổn thương, mà trái tim bố vợ đã bị tổn thương thì chẳng cần nghĩ đến việc đổi nhà làm gì.

 

Đương nhiên Khương Trì sẽ không dám làm rõ chuyện giấy tờ trước mặt bố tôi, cũng không nói gì tới cuốn nhật ký hay tờ giấy vay nợ in đầy dấu môi kia, có đánh c.h.ế.t Khương Trì thì hắn cũng không dám lôi mấy món đồ đó ra trước mặt bố tôi.

 

Hắn cũng không dám đắc tội với bố, lỡ như bố tôi thật sự không giúp chúng tôi đổi nhà thì kế hoạch của hắn và Tô Văn sẽ đi toang. Đến lúc đó, hắn lấy cái gì để lấp đầy lỗ thủng của khoản nợ đây.

 

Buổi chiều, Khương Trì lại đi ra ngoài, lý do vẫn là tăng ca.

 

Hắn vừa mới đi một lúc, lát sau tôi cũng đi ra cửa.

 

Khương Trì đi tìm Tô Văn, còn tôi đi tìm người lắp đặt camera.

 

Không biết Khương Trì và Tô Văn thương lượng cái gì, sau ngày hôm nay, hắn bỗng nhiên hóa thân thành ông chồng và cậu con rể hiếu thuận với bố mẹ vợ. Không có việc gì mà hắn cũng mang theo lễ vật cùng tôi đi thăm bố mẹ, dáng vẻ cực kỳ ngưỡng mộ bố tôi, nhất định phải thưởng thức phong thái ‘nhạc phụ đại nhân’ luyện chữ.

 

Đừng hỏi vì sao hắn lại đột nhiên hiếu thuận, có hỏi nữa thì hắn cũng chỉ trả lời hắn yêu thích thư pháp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-trang-sang-cua-chong-toi/chuong-06.html.]

 

Giấy tờ, giấy tờ gì? Mấy thứ linh tinh đó vốn chẳng quan trọng, không đề cập tới cũng được.

 

12.

 

Hắn muốn diễn thì chúng ta sẽ diễn cùng hắn.

 

Bố mẹ tôi thay nhau tán gẫu với hắn từ việc nhà, từ thư pháp tới quốc họa, từ đổi nhà tới chuyện sinh con, không cho hắn có cơ hội đứng cạnh bàn một mình.

 

 

Khương Trì sốt ruột đến độ khóe miệng run run nhưng cũng không thể không đáp ứng.

 

Nhìn bộ dáng Khương Trì cố kìm nén lửa giận, khỏi phải nói trong lòng tôi có bao nhiêu sung sướng.

 

Trước kia Khương Trì chính là loại người ‘ăn mềm không ăn cứng’ điển hình, bởi vì bố mẹ tôi từng phản đối chuyện chúng tôi kết hôn với nhau, cho nên sau khi kết hôn, hắn còn không muốn cùng tôi về nhà bố mẹ ruột. Mà trong khoảng thời gian này, số lần hắn tới nhà tôi còn nhiều hơn so với mười năm trước cộng lại.

 

Ban đầu bố mẹ tôi còn phối hợp đùa giỡn Khương Trì nhưng lâu dần, Khương Trì vẫn chưa từ bỏ ý định, mà bố tôi lại không còn muốn tham gia nữa.

 

“Đình Đình, chắc là Tiểu Khương sốt ruột lắm rồi, xế chiều ngày mai con nhanh chóng tìm người dọn bàn về nhà đi.” Khương Trì vừa mới đi, bố tôi liền giáo huấn tôi.

 

“Thế này không tốt hơn sao? Lần trước Khương Trì không tới bữa tiệc mừng thọ, không phải bố rất tức giận sao, cứ coi như là trừng phạt hắn đi.” Tôi ngồi trên băng ghế, chẳng thèm để ý chuyện này.

 

“Con ngồi ngay ngắn lại cho bố!” Bố tôi đập bàn một cái, tôi vội vàng ngồi thẳng lưng, ngoan ngoãn đặt hai tay trên đầu gối, lão Trần nổi giận không phải là chuyện đùa được.

 

“Trước khi hai đứa kết hôn, bố cực kỳ chướng mắt Tiểu Khương, hắn không tới buổi tiệc mừng thọ lần trước nên quả thật bố cũng rất tức giận, nhưng Đình Đình, con đã lựa chọn gả cho hắn thì phải tôn trọng hắn. Con nhìn xem con đùa giỡn Tiểu Khương như thế, còn đùa dai như thế, có người vợ nào như thế không!”

Loading...