Ánh Trăng Sáng Lòng Ta - Chương 4.2
Cập nhật lúc: 2024-05-16 11:37:18
Lượt xem: 1,613
Đang lúc ta suy nghĩ lung tung, Triệu Trùng Quang đã mang theo một tin tốt quay trở lại, phía trước có một hang động nhỏ.
Sơn động đó rất nhỏ, nhưng miễn cưỡng có thể chứa được hai người.
Ta xoa tro lên khắp mặt, ngồi trong hang động bắt đầu thở ra từng hơi.
Triệu Trùng Quang lại ra ngoài một lúc, lúc về mang theo nước và ít quả dại. Ta cố gắng uống chút nước, ăn vài trái, mi mắt đã bắt đầu đấu tranh.
Sợ bị sát thủ chú ý, chúng ta không đốt lửa. Trong hang động tối đen như mực, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Triệu Trùng Quang nói với ta, chỉ cần đi hết ngọn núi này, sau đó tiếp tục đi thẳng về phía Đông, chúng tôi sẽ đến Diên Khánh.
Lòng ta khẽ động, Diên Khánh, vậy thì cách Thượng Kinh không còn xa nữa.
“Ta sẽ cùng Thấp Cửu và Thập Thất gặp nhau ở Diên Khánh, ngươi cũng sẽ gặp được Tiểu Đào ở đó.”
Trong bóng đêm, giọng nói trầm khàn của Triệu Trùng Quang lại có một sức hút kỳ lạ khiến ta cảm thấy cực kỳ yên tâm.
Ta nói qua loa với hắn thêm vài câu, thì chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
Mặc dù trong hang động khuất gió, nhưng tiết trời mùa Xuân vẫn hơi se se lạnh. Nửa đêm ta mơ màng di chuyển đến nơi ấm hơn theo bản năng.
Ngày hôm sau, khi vừa mở mắt ra, đập vào mắt ta là một khuôn mặt đang say ngủ, ta sợ tới mức suýt nữa cắn phải đầu lưỡi.
Triệu Trùng Quang khẽ cau mày, môi mím chặt, đôi mắt nhắm chặt thỉnh thoảng khẽ động, cả người toát lên sự đề phòng.
Bọn ta gần như tỉnh lại cùng lúc.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai có thể nhìn ra được sự bối rối trong mắt của đối phương.
Ta đè nén tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, quay ngươi lại, giả vờ như ta vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Triệu Trùng Quang ho nhẹ một tiếng, nói với ta, tối nay chúng ta sẽ vẫn phải ở lại hang động này, ban ngày anh ta sẽ ra ngoài khảo sát địa hình và chú ý đến tung tích của những tên sát thủ.
Trong lòng ta hiểu rõ, bây giờ mọi việc đều chỉ có thể dựa vào anh ta, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của anh ta.
Thẳng đến tận hoàng hôn Triệu Trùng Quang mới quay trở lại, trong tay còn cầm theo gà lôi và thỏ rừng!
Nhìn Triệu Trùng Quang tay chân thành thục nhanh chóng xử lý gà và thỏ, ta thiếu chút nữa đã rớt cả hàm vì kinh ngạc.
Tối đó ta và hắn cùng ăn thỏ nướng và gà nướng, ta lau đôi môi bóng loáng của mình, nói đùa “Không nhìn ra, ngươi vậy mà lại có tuyệt kỹ như này.”
Triệu Trùng Quang xé xuống một chiếc đùi gà, đưa tới trước mặt ta, mỉm cười “Ngươi thật sự tưởng rằng ta không nhiễm chút khói lửa nhân gian nào à? Trước đây cứ vào mùa Đông, khi rảnh rỗi ta sẽ thường cùng một vài huynh đệ tốt đi săn khắp nơi. Bọn ta sẽ nướng đồ ăn cùng nhau, uống rượu cùng nhau, vui vẻ nói chuyện tới tận đêm khuya. Quả là một trong những niềm vui lớn trong cuộc đời.”
Triệu Trùng Quang chưa từng kể với ta chuyện quá khứ của bản thân, có lẽ do ánh trăng vừa vặn, ngọn lửa quá ấm, hoặc cũng có thể cả ngày chạy đông chạy tây quá mệt, khiến cho thần kinh căng thẳng của anh ta được thả lỏng.
Mái tóc đen dài của anh ta hơi rối, đôi mắt phản chiếu ngọn lửa đang bùng sáng, đường nét sắc sảo của anh ta cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
“Tử Thâm là người bướng bỉnh nhất, cả ngày chỉ biết ngồi trong thư phòng đọc sách, mỗi lần bị bọn ta kéo đi săn, hắn chỉ có bày ra vẻ mặt bất lực, Bùi Lăng thân thủ tốt nhất, lần nào cũng b.ắ.n hạ được nhiều nhất, Hoài Chi tính tình vui vẻ, có một năm đuổi theo một con nai rất lâu, lúc sắp bắt được thì không may ngã xuống đầm nước, bị lạnh tới mức mặt mày nhăn nhó…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-trang-sang-long-ta/chuong-4-2.html.]
Giọng anh ta trở nên nhẹ nhàng hơn, đôi mắt lấp lánh chứa ý cười, khóe miệng không khống chế được mà nhếch cao hơn.
Ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ như vậy của anh ta bao giờ, vui vẻ không bị gò bó, không còn vẻ mặt u ám lạnh lùng đó nữa.
Có lẽ, anh ta vốn dĩ là người như vậy.
Nụ cười đó quá chói mắt, khiến tim ta đập lỡ một nhịp, ta vội vàng cúi đầu né tránh.
“Thiếu Nham là người nhỏ tuổi nhất, nhưng lại điềm tĩnh hơn tất cả mọi người, mỗi lần bọn ta uống say, đều là hắn lo liệu hậu quả. Ta và hắn có quan hệ tốt nhất, năm hắn khó khăn nhất, ta đặc biệt mời một thợ thủ công từ Tây Vực rèn cho hắn một thanh lợi kiếm…”
Anh ta đột nhiên dừng lại, ta đợi nửa ngày vẫn không thấy anh ta nói tiếp gì, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Đôi mắt vốn sáng lấp lánh của Triệu Trùng Quang,không biết từ lúc nào đã nhuộm một tầng sương mù, khoé mặt hiện lên những vệt đỏ mỏng manh, một giọng nói lạnh lùng từ đôi môi mỏng của anh ta chậm rãi phát ra.
“Sau này, thanh kiếm này đ.â.m trên người ta, nhanh tới mức không kịp nhìn thấy vết m.á.u nào.”
Ta không thể ngừng run rẩy.
Đêm đó, rất lâu rất lâu mà ta không thể nào chợp mắt.
Ta nhéo nhéo lòng bàn tay, thầm cảnh cáo chính mình
“Thẩm A Nguyệt, đừng vì sắc đẹp mà mất khôn, đừng quên việc ngươi đang bị truy lùng, đều là nhờ anh ta. Ngươi và anh ta không thể có khả năng, ngươi nên tự bảo vệ trái tim mình, đợi đến Thượng Kinh rồi, mỗi người đôi ngã, từ nay không còn gặp lại.”
Ta cơ hồ vừa nhắm mắt lại, thì đã bị Triệu Trùng Quang lay tỉnh, anh ta giơ tay làm động tác im lặng với ta, cẩn thận lắng nghe âm thanh chuyển động ở ngoài hang.
Ta lập tức tỉnh táo, nhất định là những tên sát thủ kia đã đuổi kịp tới đây.
“Mang ta đi cùng, ngươi sẽ không thể nào chạy thoát được, bằng không ngươi đi trước đi, hết nguy hiểm thì đến tìm ta.” Ta cố gắng thì thầm vào tai anh ta.
Trong bóng tối, ta chỉ có thể nghe thấy âm thanh hô hấp của Triệu Trùng Quang, như đang đè nén điều gì đó.
Một lúc sau, ta nghe thấy anh ta nghiến răng nghiến lợi nói rằng “Nếu để lại ngươi ở đây, ngươi nhất định sẽ chế/t!”
Ta không biết, nhưng chỉ có cách này, mới có thể có cơ hội sống sót.
Tình huống cấp bách hiện giờ, tuy hang động này rất bí mật, nhưng không đủ an toàn, nếu như chúng ta tiếp tục ở lại đây, chẳng khác nào nằm không chờ chế/t.
“Mục tiêu của bọn chúng là ngươi, ta chẳng qua chỉ là một kẻ tầm thường, bọn chúng sẽ không làm gì ta đâu.” Ta cố gắng an ủi anh ta, cũng tự an ủi chính mình.
Không khí như bị đông cứng lại, cả hai đều im lặng.
Ta thở dài, đưa tay đẩy anh ta về phía cửa động. Ánh trăng mờ ảo ở cửa hang vừa đủ để ta nhìn thấy ánh mắt phức tạp của anh ta.
Anh ta nhìn thẳng vào mắt ta, ta cũng nâng mắt nhìn lại, động tác trên tay không khỏi chậm lại.
Giây tiếp theo, ta rơi vào một vòng tay ấm áp và rắn chắc, hơi thở ấm áp bao quanh lấy người ta, ta nghe thấy giọng nói trầm khàn của anh ta
“Đợi ta, ta nhất định sẽ quay lại đón ngươi!”
Không hiểu sao mũi ta chua xót, chỉ có thể gật đầu thật mạnh, kìm lại những giọt nước mặt chực chờ rơi.