Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Vì Em Chắn Gió Che Mưa - Chương 18,19,20: Điều ước ngày sinh nhật.

Cập nhật lúc: 2024-08-01 12:40:00
Lượt xem: 721

17.

Mặc dù tôi và Tống Thận chênh nhau hai tuổi, nhưng ngày sinh chỉ cách nhau một ngày. Tôi hỏi anh trước kia tổ chức sinh nhật như thế nào, anh nhớ lại: "Từ năm bảy tuổi, anh đã không tổ chức sinh nhật nữa."

Tôi nhảy lên: "Sao lại thế được?"

Trên cầu vượt dành cho người đi bộ, anh đỡ lấy eo tôi, bất đắc dĩ nói: "Cẩn thận một chút."

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, hào hứng nói: "Hay là chúng ta cùng tổ chức nhé, vào ngày sinh nhật của anh, được không?"

Anh do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Hôm đó lại là thứ Bảy.

Tôi đã đặt trước một căn phòng thuê theo ngày, gọi điện cho cả Châu Huyên, Trần Kỳ, mời thêm một vài người bạn của Tống Thận.

Mọi người cùng nhau đi mua thực phẩm rồi nấu ăn, vô cùng náo nhiệt.

Tống Thận gửi tin nhắn trước cho tôi, nói rằng thầy giáo giữ anh lại vì có việc, có lẽ anh sẽ đến muộn, bảo chúng tôi không cần chờ.

Châu Huyên đang xào rau, chỉ đạo bạn của Tống Thận đi rửa rau, thuận miệng hỏi: "Tại sao thầy giáo giữ anh ấy mà không giữ các cậu nhỉ?"

Mấy người đó cười: "Dự định sau khi tốt nghiệp của Tống Thận đang gây tranh cãi, có lẽ thầy giáo đang cố gắng giữ cậu ấy ở lại."

Động tác thái rau của tôi chậm lại: "Tranh cãi gì vậy?"

Họ nhìn nhau, Trần Kỳ lúc này mới nhận ra điều bất thường: "Tống Thận không nói với cô à?"

Châu Huyên quan sát biểu hiện của tôi, nói: "Đừng úp mở nữa, nói ngay đi."

Cô ấy giơ cái chảo lên, thúc giục: "Nếu các anh không nói, tôi sẽ không nấu nữa đâu."

Trần Kỳ nói: "Thật ra cũng không có gì lớn. Tống Thận muốn về Vân Nam làm cảnh sát, thầy giáo nghĩ tương lai cậu ấy như vậy có lẽ sẽ tốt hơn, muốn giữ anh ấy ở lại Bắc Kinh."

Tôi nói: "Nhà anh ấy ở Vân Nam, muốn về đó cũng là bình thường."

Người khác do dự nói: "Nhưng Tống Thận muốn làm cảnh sát chống ma túy."

Một cơn đau nhói truyền đến.

Lưỡi d.a.o cắt lệch, cắt vào ngón tay tôi. Máu lập tức chảy ra, nhỏ xuống bắp cải, màu sắc đối lập rõ rệt.

Châu Huyên lập tức bỏ cái chảo xuống, la to: "Sao lại không cẩn thận thế?"

Mấy người kia lập tức im lặng, tinh ý đi tìm hộp cứu thương.

Một vài phút sau, Trần Kỳ thò đầu vào báo cáo: "Không có hộp cứu thương, chúng tôi đi mua ở cổng khu."

Họ chạy nhanh ra ngoài, sợ Châu Huyên sẽ nổi giận.

Châu Huyên quả nhiên đã tức giận: "Thái rau mà cũng có thể cắt vào tay, đi, đi ra ngồi đi, để tôi cắt."

Tôi bị đẩy ra ghế sofa, dùng khăn giấy ấn vào vết thương. Máu chảy ra nhanh chóng làm ướt khăn giấy. Tôi chỉ đành rút thêm vài tờ, ấn mạnh xuống.

Cửa mở, tôi theo tiếng động nhìn ra.

Tống Thận xách một túi thuốc, đứng ở cửa.

18.

Anh đóng cửa rồi bước vào: "Trên đường gặp họ, họ đi lấy bánh kem rồi." Anh nói.

Tôi nhìn anh, có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Tống Thận tiến thẳng tới, nắm lấy tay tôi.

Nhìn thấy m.á.u trên giấy ăn, anh nhíu mày, nghiêm khắc nói: "Sao lại bất cẩn như vậy?"

Tôi cúi đầu không nói gì.

Anh lấy bông và cồn từ trong túi ra, khi sắp đặt lên vết thương thì dừng lại: "Sẽ hơi đau."

Tôi gật đầu: "Em chịu được."

Anh nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.

Đúng vậy, tôi thường rất yếu đuối, không nói gì đến việc cắt trúng tay, chỉ cần trầy xước cũng có thể than vãn cả ngày.

Tôi cúi đầu, tránh ánh nhìn của anh.

Bông đặt lên vết thương, đau buốt lan tỏa khắp người, tôi rùng mình.

Tống Thận lấy băng gạc ra rồi dặn: "Không được để dính nước, nếu tắm thì nhớ lấy túi hoặc găng tay bọc vết thương lại."

Tôi gật đầu.

Anh tiếp tục quấn băng quanh ngón tay tôi và nói: "Ngày mai cần thay băng, anh sẽ nhờ Châu Huyên giúp em."

Tôi lại gật đầu.

Có lẽ anh nghĩ rằng tôi bị dọa sợ, giọng anh trở nên nhẹ nhàng hơn: "Nhìn thì m.á.u chảy nhiều, nhưng vết thương không lớn, vài ngày sẽ lành."

Nước mắt tôi lại trào xa, rơi xuống thấm vào chiếc quần nhung màu tối, không thấy rõ. Tống Thận cuối cùng nhận ra điều bất thường ở tôi, anh vuốt tóc mái tôi sang một bên.

Không gian thoáng im lặng.

Anh hỏi: "Sao lại khóc?"

Tôi lấy mu bàn tay lau nước mắt, cố gắng bình tĩnh lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-vi-em-chan-gio-che-mua/chuong-181920-dieu-uoc-ngay-sinh-nhat.html.]

"Tống Thận, anh định về Vân Nam làm cảnh sát phòng chống ma túy, phải không?"

19.

Anh mím môi, hỏi tôi trước: "Có phải vì em biết chuyện này nên mới cắt trúng tay không?"

Nước mắt tôi không thể kìm lại được nữa.

Tống Thận đưa tay lên, lau nước mắt ở khóe mắt tôi. Nhưng nước mắt vừa gạt đi lại tiếp tục tuôn ra, rơi vào lòng bàn tay anh. Cuối cùng, anh ôm tôi vào lòng, ép mặt tôi vào n.g.ự.c anh.

Nước mắt rơi từng giọt, làm ướt chiếc áo sơ mi của anh.

Tôi nghe thấy tiếng thở của anh có chút gấp gáp, rồi anh nói: "Thực ra anh định nói với em sau."

Như vậy là đã thừa nhận.

Cảnh sát phòng chống ma túy, đó là cảnh sát phòng chống ma túy. Là tuyến đầu, là tượng đài, là bức tường mới được xây dựng từ m.á.u và thịt. Cũng là... nghề mà luôn đứng giữa ranh giới sinh tử.

Tôi siết chặt eo anh, khóc đến nỗi không thở nổi.

Anh nhỏ nhẹ hỏi tôi: "Hiểu Hiểu, em có điều gì muốn nói với anh không?"

Tôi không thể nói gì cả.

Tôi bất chợt nghĩ đến bố mẹ anh nằm trong nghĩa trang liệt sĩ. Việc không ghi tên con cái trên bia mộ liệu có phải để bảo vệ họ hay không?

Tôi cũng nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, anh ấy đã nói rằng nếu không có gì bất ngờ, anh sẽ không yêu ai, cũng không kết hôn hay có con.

Còn cả lời chú Viên, nói rằng Tống Thận chưa bao giờ có ý định gắn bó sâu sắc với ai, và tôi là ngoại lệ.

Những chi tiết nhỏ nhặt bị lãng quên dần dần kết nối lại.

Tôi nghĩ tôi hiểu rồi, đó là ước mơ từ lâu của anh ấy.

Không phải là cảnh sát bình thường, mà là một cảnh sát đặc biệt cần từ bỏ mọi mối quan hệ xã hội.

Vì vậy, từ rất sớm anh ấy đã tự cô lập mình khỏi các mối quan hệ thân mật, đặt ra một lý tưởng gần như hy sinh.

Tôi là "ngoại lệ" xâm nhập vào cuộc đời anh ấy.

Tôi không có quyền hoặc lập trường yêu cầu anh từ bỏ lựa chọn này.

Từ lâu rồi, chúng tôi đã đồng ý với nhau, chỉ tận hưởng từng khoảnh khắc hiện tại.

Chỉ là từng khoảnh khắc.

Tôi nức nở, cố gắng khóc nhỏ tiếng để có thể giả vờ rằng tôi không quá đau lòng.

Tống Thận kéo tôi ra một chút, nhìn xuống tôi. Tôi quay đầu đi, muốn tránh ánh mắt của anh ấy.

Tôi lúc khóc chắc sẽ rất xấu, không muốn anh thấy. Nhưng anh lại cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên mắt tôi.

Tôi nghe anh nói: "Xin lỗi."

Âm thanh ấy, như đang đau đớn trăm bề.

20.

Cửa lại mở ra, mấy người bắt đầu than phiền ngoài trời mưa lớn.

Tống Thận buông tôi ra. Tôi cúi đầu, vòng qua anh đi vào phòng tắm để rửa mặt.

Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, tôi dựa lưng vào cửa, không trụ nổi mà từ từ trượt xuống. Tôi vùi mặt vào đầu gối, ôm đầu khóc trong lặng lẽ.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Lúc đó tôi không hề hay biết rằng bên ngoài, qua cửa kính, có người nhìn thấy bóng dáng của tôi, thân thể nặng như mang chì.

Tôi rửa mặt bằng một tay, lau khô nước, nhìn vào gương. Mắt và mũi vẫn còn đỏ, nhưng may mắn là không còn nức nở nữa.

Tôi vỗ nhẹ vào má mình, tự đe dọa: "Kỷ Hiểu Hiểu, mày không được khóc nữa, sẽ mất mặt lắm!"

Từ phòng tắm bước ra, tôi cười nói: "Thơm quá Châu Huyên, kỹ năng nấu ăn của cậu tiến bộ nhiều rồi đấy."

Mọi người đều rất tinh ý, lập tức bỏ qua đôi mắt sưng đỏ của tôi và đồng loạt khen Châu Huyên xinh đẹp, tốt bụng, đã vậy còn có tay nghề nấu ăn giỏi.

Châu Huyên bưng món cuối cùng lên, đi qua tôi.

Nhìn thì có vẻ muốn nói gì đó, nhưng lại nhịn được, chỉ xoa đầu tôi một cái: "Sinh nhật vui vẻ, Hiểu Hiểu, phải vui vẻ nhé." Cô nói.

Mấy chàng trai thay nhau người này người kia đốt nến, rồi gấp mũ giấy, một chiếc cho tôi một chiếc cho Tống Thận đội lên đầu.

Không biết ai đẩy tôi một cái, tôi đ.â.m sầm vào lòng Tống Thận.

Anh dang tay ôm lấy vai tôi.

Châu Huyên giơ máy chụp ảnh lên: "Nào, nhìn vào tôi!"

Chúng tôi hướng về phía máy ảnh, ánh đèn flash lóe lên, tôi cố gắng nở nụ cười đủ để lộ tám chiếc răng.

Hôm nay là sinh nhật 21 tuổi của Tống Thận.

Lát sau có người hét lên: "Hai nhân vật chính, mau ước nguyện đi!"

Đèn trong phòng khách bị tắt. Chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ của nến.

Tôi lén mở mắt nhìn anh, anh nhắm mắt, lông mi tạo thành một cái bóng mờ dưới ánh nến. Anh chắp tay lại, nghiêm túc ước nguyện.

Tôi nhớ mang máng anh đã từng nói rằng không tin vào những điều này. Vậy nên tôi cũng nhắm mắt.

Ông trời, nếu người thực sự có thể nghe thấy. Vậy thì, ước nguyện sinh nhật 19 tuổi của tôi là mong anh ấy bình an.

Tôi muốn Tống Thận được bình an.

Loading...