BÀ CHỦ NHIỆM ĐỘC ĐOÁN - Chương 7 (Hoàn)
Cập nhật lúc: 2024-10-25 21:01:45
Lượt xem: 220
Giáo viên chủ nhiệm không phải gánh chịu thêm bất kỳ hình phạt nào cho những tổn thương mà bà ta đã gây ra cho chúng tôi.
Vì bà ta có thể đào tạo ra những học sinh đạt điểm cao nên sau khi bị trường học sa thải thì được một cơ sở giáo dục tư nhân mời làm việc.
Tuy nhiên, không phải mọi thứ đều có kết cục không tốt.
Ba người chúng tôi sau khi giáo viên chủ nhiệm bị sa thải ngoài Phương Liễu Liễu cần nghỉ nửa năm để phục hồi sức khỏe, thì tôi và Trần Lãng Nguyệt sau khi hết kỳ kinh nguyệt đã quay lại trường học.
Nhà trường sắp xếp cho chúng tôi một thầy giáo mới họ Tôn làm chủ nhiệm, cô Tôn cũng như cô Thường, là người khá thân thiện và dễ gần.
Chưa bao lâu sau khi trở lại trường, một ngày nọ, Sở Giáo dục thành phố bất ngờ phát thông báo đến tất cả các trường học trong thành phố.
Nội dung thông báo là: “Kể từ hôm nay, mỗi nữ sinh mỗi tháng sẽ có hai ngày nghỉ khi tới tháng, thời gian nghỉ cụ thể tùy theo cá nhân, nhà trường không được từ chối.”
Tài liệu này do Chính phủ thành phố ban hành cho Sở Giáo dục thành phố chúng tôi.
Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngác thì bà chị đã cắt tuyến v.ú mà tuyến v.ú vẫn còn tắc nghẽn mà tôi quen trong bệnh viện gọi điện cho tôi.
“Thế nào cô bé, bây giờ các cháu có được nghỉ khi tới tháng chưa?”
“He he, cô đã nhờ chồng mình khiếu nại để giành quyền lợi cho các cháu, nhanh cảm ơn cô đi nào!”
Lúc này tôi mới biết, vị bà chị này có ông chồng không phải dạng vừa.
Kể từ đó trong lớp chúng tôi, thậm chí trong trường, các cô gái khi đi mua băng vệ sinh không cần phải giấu trong túi đen nữa, cho dù cầm trên tay cũng không sao cả, chẳng còn lo sợ ánh mắt của người khác.
Nhà trường còn tổ chức một buổi hội thảo kiến thức sinh lý quy mô lớn hơn cho chúng tôi.
Lần này, cả con trai lẫn con gái đều được tham gia nghe thuyết giảng.
(Hoàn chính văn)
Ngoại truyện 1
Một lần nữa nghe được tin tức về bà giáo viên chủ nhiệm cũ của chúng tôi là trong buổi họp lớp cấp hai.
Lúc đó tôi đã tốt nghiệp đại học, làm việc được một năm.
Khi trở về quê ăn Tết, trong nhóm chat lớp nữ cấp hai có người chia sẻ một tin tức.
Nội dung tin tức là có một cô gái vì đến kỳ kinh nguyệt bị xuất huyết mà qua đời, kêu gọi mọi người chú ý đến sức khỏe trong thời kỳ này, cảnh giác với những chuyện tương tự xảy ra.
Có bạn học nhắc đến chuyện năm xưa, mọi người đều cảm khái rằng chúng tôi đã gặp được hai người cô tốt.
Rồi có bạn đề xuất tổ chức một buổi họp mặt cho các nữ sinh trong lớp, mời hai cô giáo hồi đó đến ăn cơm để cảm ơn sự chăm sóc và thấu hiểu của họ với chúng tôi.
Buổi họp mặt nhanh chóng được tổ chức, hai cô cũng sắp xếp thời gian đến tham gia.
Chúng tôi đã mua hoa và quà, trang trí cẩn thận phòng tiệc trong khách sạn.
Trong bữa tiệc mọi người đều rất vui vẻ, từng người bày trò biểu diễn nhiều tiết mục cho hai cô giáo xem.
Khi bạn cùng bàn với tôi, Trần Lãng Nguyệt giơ điện thoại chụp ảnh chung, bỗng nhiên trên màn hình điện thoại xuất hiện một bản tin xã hội.
Tôi đang giúp cô ấy tắt tin tức, lại không may lại bấm vào đó.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Tin tức lập tức hiện lên trước mặt chúng tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ba-chu-nhiem-doc-doan/chuong-7-hoan.html.]
Nội dung tin tức nói về một người phụ nữ sau nhiều năm tốt nghiệp gặp lại giáo viên cấp hai của mình, nhớ lại những tổn thương mà giáo viên đó đã gây ra đã phát điên, lấy một con d.a.o từ quầy hàng bên cạnh đ.â.m về phía giáo viên đó.
Tổng cộng 30 nhát.
Mỗi nhát đều không rơi vào điểm chí mạng.
Khi bọn tôi nhìn thấy tên của người bị đâm, cả hao đều ngẩn ra, sau đó lật lại hình ảnh của người bị đ.â.m ở dưới cùng, nhìn nhau cười, rồi đọc bản tin này cho tất cả mọi người đang có mặt.
Cô Tôn cùng các giáo viên chủ nhiệm nữ khác gật đầu xác nhận tin tức này là thật, sự việc xảy ra cách đây hai ngày.
Cô còn nói với tôi, trong hai ngày bà giáo viên chủ nhiệm cũ kia bị thương nằm viện, thằng con trai mà bà yêu thương nhất không hề xuất hiện, mà đứa gái lớn bà luôn ghét bỏ, lại chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và đồn cảnh sát, lo lắng cho bà.
Nhưng nghe nói con gái lớn của bà đã chuẩn bị sẵn, khi bà vừa tỉnh dậy sẽ lập tức xuất cảnh, không còn liên lạc với bà nữa, nói rằng lần này đã tận nghĩa rồi, về sau chẳng còn nợ nần gì nhau hết.
Cuối cùng, cô Tôn thở dài: “Cô ấy vốn là người có tài và có năng lực, nhưng lại bị thành kiến và sự cổ hủ trói buộc. Cuối cùng, mũi tên thành kiến mà cô b.ắ.n ra, sau nhiều năm lại phóng trúng chính mình.”
“Đáng đời! Ác giả ác báo!” Phương Liễu Liễu chửi một câu sau tiếng thở dài của cô Tôn.
Khi mọi người nhìn về phía cậu ấy, cậu ấy ngại ngùng cười, che miệng cúi đầu xuống.
Tôi và Trần Lãng Nguyệt vỗ tay cho cậu ấy, kêu lên: “Nói hay lắm!”
Các cô gái đều cười, cùng nhau hô: “Nói hay lắm!”
Nhìn thấy cảnh này, cô Tôn và cô Thường mỉm cười nhìn chúng tôi với ánh mắt tràn đầy tình yêu thương.
Ngoại truyện 2
Thời gian thấm thoát trôi qua, rất nhanh lại đến cuối năm tiếp theo nữa.
Tôi về quê ăn Tết, cùng Trần Lãng Nguyệt đi dạo phố thì bất ngờ gặp lại bà giáo viên chủ nhiệm năm xưa.
Khi đó, bà ta đang cầm một cái thùng inox rỉ sét, lê lết trên con phố đông người qua lại xin ăn.
Bà ta đã không còn đôi chân, khuôn mặt đầy sẹo và thịt lòi ra trông rất ghê rợn.
Người đi đường đều tránh xa bà, tôi và Trần Lãng Nguyệt đã đứng nhìn cả buổi chiều mà không thấy bà xin được một đồng nào.
Trong thời đại nhà nhà chỉ dùng mã QR, rất nhiều người không mang theo tiền, những học sinh tiểu học, người duy nhất có mang tiền thì vừa nhìn thấy bộ dạng của bà, tất cả lập tức tránh xa.
Tôi và Trần Lãng Nguyệt đã nhắn tin cho cô Tôn, hỏi thăm về chuyện này của giáo viên chủ nhiệm.
Sau một hồi hỏi han, chúng tôi mới từ cô Tôn biết được toàn bộ sự tình.
Hóa ra sau khi giáo viên chủ nhiệm tỉnh lại, con gái bà đã thực hiện lời nói trước đó, xuất cảnh ra nước ngoài, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với gia đình.
Bởi vì trong thời gian nằm viện bệnh tình của bà trở nặng, đôi chân bị nhiễm trùng nặng nên phải cắt cụt.
Sau khi con gái bỏ đi thì hai người đàn ông trong gia đình, không ai còn muốn chăm sóc cho bà.
Cuối cùng do có di chứng nặng nề cần thuốc uống hàng ngày, bà bị đuổi ra khỏi nhà, sống lang thang trên phố trải qua những ngày đói bữa no.
Ngày chúng tôi thấy, đã là tháng thứ 3 kể từ ngày bà bị đuổi ra khỏi nhà.
Không biết cái thân hình tàn tạ của bà còn có thể kéo dài bao lâu nữa.
Tuy nhiên, tôi lại hy vọng — bà vẫn có thể cố mà sống thêm một thời gian nữa.
(Hoàn toàn văn)