Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bà cố, xin hãy nhập thân - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-09-24 08:14:46
Lượt xem: 122

4

Lúc ngồi trong đồn cảnh sát, tôi ngoan ngoãn chấp nhận một buổi giáo dục.

Bà cố lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trách móc: "Cháu phải cáo trạng đi chứ, rõ ràng là do cậu ta không nói ra danh tính của bản thân trước."

"Thôi thôi, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện." Tôi cúi đầu lẩm bẩm.

"Mạnh Phồn Tinh, cô đang lầu bầu cái gì vậy?" Tạ Quân nhíu mày hỏi một cách không kiên nhẫn.

"Cháu gái của Từ Quế Lan tôi không thể vô duyên vô cớ chịu ấm ức như thế được!" Giọng nói phẫn nộ của bà cố càng khiến tôi lo lắng.

"Bà cố, bà yên lặng chút đi, đây là sở cảnh sát đó."

Tôi cúi người càng sâu hơn, cố nói nhỏ nhất có thể.

"Chúng ta không gây chuyện, nhưng cũng không được sợ phiền phức!"

Giọng bà cố mặc dù vô cùng lớn nhưng tôi chắc chắn chỉ mình tôi mới có thể nghe thấy.

"Mạnh Phồn Tinh! Cô có chỗ nào không thoải mái à?"

Tạ Quân đứng dậy, giọng có chút lo lắng.

Cơ thể tôi đột nhiên thoát khỏi sự khống chế, đứng phắt dậy, mắt sáng rực nhìn Tạ Quân, lớn tiếng kêu lên:

"Tôi muốn gặp lãnh đạo của anh!"

Tạ Quân ngớ người, sau đó nhíu mày: "Có chuyện gì cô cứ nói với tôi là được."

Lúc này, cơ thể tôi hoàn toàn không chịu sự khống chế của tôi nữa, hai tay chống hông, chuẩn bị tư thế cãi nhau.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, trông rất oai hùng, bước vào: "Tôi là lãnh đạo của Tiểu Tạ, cô muốn gặp tôi có chuyện gì?"

"Anh ta nửa đêm đi theo sau lưng tôi, còn không nói ra danh tính của mình, tôi sợ quá nên đá anh ta một cái, chuyện này cũng hợp tình hợp lý phải không?"

Tôi ngẩng cao đầu, bộ dạng như một con gà trống chuẩn bị chiến đấu.

Người đàn ông đó quay đầu nhìn Tạ Quân: "Tại sao khi xuất hiện không nói rõ danh tính ngay lập tức?"

"Tôi tưởng cô ấy là bệnh tâm thần mà chúng ta cần tìm, nên định bắt trước rồi tính sau." Tạ Quân cúi đầu, giọng điệu không còn mạnh mẽ như trước.

"Vậy cô ấy đá cậu là đáng đời! Mau xin lỗi cô ấy đi!" Lãnh đạo lớn tiếng quát.

[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

Tạ Quân lúc này cúi đầu, ngượng ngùng nói nhỏ: "Là lỗi của tôi, xin lỗi."

Cơ thể tôi đột nhiên như mất hết sức mạnh, tôi ngồi phịch xuống ghế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ba-co-xin-hay-nhap-than/chuong-3.html.]

"Cháu gái thấy không, bọn họ chỉ dám chọn quả hồng mềm để bóp thôi." Bà cố đắc ý nói.

"Bà đừng nói nữa."

Tôi không nhịn được, giọng hơi lớn một chút.

"Sao? Không chấp nhận lời xin lỗi à?" Tạ Quân nhíu mày hỏi.

Tôi vội vàng xua tay, mặt đỏ bừng, định giải thích, nhưng lãnh đạo của anh ta đã đập bàn quát:

"Tiểu Tạ! Cậu có thái độ gì vậy?"

Tạ Quân lập tức thay đổi thái độ, cười gượng gạo: "Cô xem, tôi biết mình sai rồi, cô tha thứ cho tôi đi."

Lúc này bà cố đột nhiên nói: "Thằng nhóc này co được giãn được, bà thích, mau lấy số điện thoại liên lạc đi, để sau này còn phát triển tình cảm nữa."

"Bà đừng ồn ào nữa." Tôi quay đầu, nhỏ giọng thì thầm.

Lãnh đạo liếc nhìn Tạ Quân một cái, nghiêm túc nói: "Vậy cô xem việc tôi là lãnh đạo của cậu ấy, tôi thay cậu ấy xin lỗi, có được không?"

Đột nhiên, cơ thể tôi lại bị chi phối bởi một sức mạnh vô hình, cả người không chịu khống chế mà đứng dậy một cách mạnh mẽ, nói:

"Xin lỗi thì không cần nữa! Chỉ cần cho tôi thông tin liên lạc của anh ta là được."

Nói xong, sức mạnh thần bí đó lại thoát ra.

Tôi hoang mang không biết phải làm gì, mặt mày ủ rũ lẩm bẩm:

"Bà cố à, lần nào bà nhập vào người cháu thì nên làm đến cùng, đừng để cháu phải tự dọn dẹp hậu quả như thế này nữa!"

Tạ Quân và lãnh đạo của anh ta cùng lúc sững người, sau đó lãnh đạo hiểu ý, chỉ chỉ vào tôi rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Tạ Quân liếc nhìn lãnh đạo còn chưa ra khỏi cửa, nghiêm túc nói: "Chúng tôi có quy định, trong giờ làm việc không được trao đổi thông tin liên lạc."

Lãnh đạo vừa đi đến cửa thì giơ tay nhìn đồng hồ, hắng giọng như nhắc nhở:

"Tiểu Tạ à, đến giờ giao ca rồi, mau thu xếp đi về đi."

Sau một hồi suy nghĩ căng thẳng, tôi cuối cùng cũng nghĩ ra một lý do hợp lý, liền vội vã xua tay nói:

"Không cần thông tin liên lạc cũng được, anh đạp vỡ cửa sổ nhà tôi, tôi chỉ muốn một chút bồi thường."

Tôi nghe thấy tiếng lãnh đạo của Tạ Quân bị sặc, ho lên một cái, tôi ngẩng đầu lên thì thấy ông ấy đang vội vã rời khỏi.

Bà cố lại tiếc rèn sắt không thành thép: "Cháu đúng là khúc gỗ!"

Tạ Quân thì mặt đen sì, lấy điện thoại ra nói với tôi:

"Đưa mã đây!"

Loading...