Ba kiếp tình, một kiếp yêu - Chương 11: Mơ hay thực (2)
Cập nhật lúc: 2024-11-02 15:36:58
Lượt xem: 13
11. “Tô Tô, đừng nghĩ nhiều, anh mình...là có lí do riêng của ảnh” Kỷ Thanh nắm lấy tay tôi, vỗ nhẹ an ủi “Nếu cậu muốn xác nhận, mình có cách này”
“Cậu giả vờ như đã có thai đi, xem phản ứng của anh ấy thế nào?”
Tôi ngẩn ra “Nhưng mình uống thuốc tránh rồi, vả lại mình và anh cậu chưa...”
“Thế nên mới bảo là giả vờ”
“Mình nói đừng giận”
“Cậu làm như đây là của thằng khốn kia, sau đó hỏi anh mình muốn giữ hay bỏ”
“Làm gì có ai chịu nuôi con của người khác, phải không?”
“Nếu có, chính là vì yêu, không nỡ làm đối phương tổn thương”
Tôi mang theo tâm trạng không ổn về nhà, trên đường luôn âm vang lời của Nghiên Nghiên
“Lục Nhi?”
Tôi nhìn lên, bắt gặp anh đứng cách đó không xa, mồ hôi nhễ nhại, thở gấp, sắc mặt tái nhợt, tôi còn chưa kịp nói gì, anh đang ôm chầm lấy tôi, không nói, không hỏi câu nào
Tôi khó hiểu “Nay anh không phải có tiết sao? Sao về sớm vậy?”
Lại còn hớt hải như thế?
“....Bên trường tổ chức tiệc, các sinh viên đều được nghỉ” Anh đáp rồi khẽ nói “Ngoài này lạnh, lần sau ra ngoài nhớ mặc ấm, với lại...nhớ bảo dì Lưu kẻo dì lo lắng”
“Vậy còn anh?”
“Hả...?”
“Anh lo lắng không?”
Nhưng, anh không trả lời, chỉ nắm tay tôi, sải bước về nhà
Mang theo tâm trạng rối bời, nhưng vì đã quyết tâm, tôi hỏi anh “Nếu em có thai, anh muốn giữ hay bỏ?”
Ngay lập tức tôi cảm nhận được bàn tay ấm áp đang nắm tay mình hơi siết lại, mồ hôi chảy ra, cả người anh cứng đờ, anh dừng bước
“Em thì sao?”
Cuối cùng anh cũng mở miệng, đầy khó nhọc hỏi lại tôi
“....Nó là một sinh mệnh” Tôi nói lấp lửng, thật ra nếu có chuyện đó thật, tôi cũng không muốn giữ lại
Có thể mọi người sẽ thấy tôi độc ác, nhưng tôi nghĩ kĩ rồi, nếu đứa bé lớn lên giống tôi còn đỡ, nhưng....lỡ nó giống Lê Cận? Lúc đó tôi không chắc có thể ôm nó vào lòng và coi nó như con của mình được, vậy nên tốt nhất là loại bỏ
“Anh hiểu rồi” Anh quay lại, khuôn mặt điển trai mang nét buồn man mác “Tuần sau tổ chức hôn lễ được không?”
“Sao thế? Không phải đã tính tháng sau sao?”
Tuần sau tôi vừa tròn 18, vậy nên bố mẹ muốn dư dả thời gian chút mới bảo tháng sau hẵng cưới, mà tôi vừa bị cú sốc tâm lý nên cũng không muốn vào hôn nhân sớm như vậy nên đã đồng ý
“....” Anh mấp máy môi chút nhưng không trả lời
Cuối cùng, chúng tôi vẫn dời lịch lên tuần sau, vào thứ ba
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ba-kiep-tinh-mot-kiep-yeu/chuong-11-mo-hay-thuc-2.html.]
Đám cưới ấy, là một ám ảnh khác nữa của tôi ở kiếp trước
Hôn lễ tổ chức chỉ là quy mô tầm vừa, chỉ mời họ hàng thân thích, cũng không đăng lên mạng vì sợ người ta nói đây là liên hôn thương mại, nhưng không biết vì sao, tên cặn bã Lê Cận vẫn biết được và xuất hiện...
Đến đoạn lời thề của hai bên thì có tiếng hét lên
“Tôi không đồng ý!!”
Lê Cận đến, mặc lên người bộ comple, phải công nhận, hắn đẹp là thật, nhưng lại vô cùng cặn bã
“Bảo vệ, đây là ai, đuổi ra ngoài!” Mẹ tôi biết rõ người đến là ai, càng biết hắn không có ý tốt, bà hét lên tìm người nhưng.....
“Nhi! Anh biết sai rồi, anh là bị Nguyệt làm mờ mắt, cô ta nói em dan díu với người khác, trong lúc tức giận nên anh mới... Nhưng anh đã lập tức bỏ cô ta rồi, thời gian này anh đều đang tìm em, em đừng giận nữa, đi cùng anh đi...”
Tôi giật mình, rơi vào trầm mặc
Đùa chắc, ngoài mặt nói là như thế, nhưng lời nói ra vẫn một tiếng Nguyệt hai tiếng Nguyệt, bộ tưởng tôi vẫn ngu chắc?
Chỉ là trầm mặc của tôi trong mắt anh và hắn đều là do dự
“...Lục Nhi, đừng đi theo hắn, được không?”
Đây không phải lần đầu anh nói chuyện với tôi như vậy, nhưng lần này khác, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ánh mắt giống như đang van xin, xin tôi đừng bỏ anh lại
“Lê Cận, chúng ta đã kết thúc rồi, hôm nay là ngày tôi kết hôn, mong anh rời khỏi đây”
Ngược _ HE
Nhưng Lê Cận dây dưa không dứt, hắn bám không buông, thấy tôi không còn để ý hắn nữa, hắn liền phát điên
“Anh không có được em, cũng sẽ để không ai có được em!!!”
Lê Cận nghiến răng, khuôn mặt biến dạng tới mức méo mó “Nghiên Kỳ Dật, cô ta đã mất tr.i.n.h rồi! Anh sẽ không rộng lượng đến mức chơi một con điế...Áaaaaaa!!!”
Tôi chưa kịp phản ứng, anh ở bên cạnh đã sầm mặt tặng hắn ta một cái bẻ tay trật khớp
“Cút”
Không biết giữa 2 người họ đã nói gì, nhưng tôi thấy Lê Cận ngửa cổ lên trời cười lớn, tiếp đó ánh mắt biến đổi, tôi thầm kêu
Không ổn!
Quả nhiên, hắn ta lấy ra một thứ, tôi lập tức mở trừng mắt lùi lại vài bước
“Tô Lục Nhi, tôi sẽ không để cô hạnh phúc đâu!!” Lê Cận đạp bàn về phía tôi, rượu đổ lênh láng, tiếp đến hắn bật lửa, ném thẳng về phía tôi
“Tô Tô!!!!” / “Lục Nhi!!”
Cơ thể tôi cứng đờ, âm thanh bên tai cũng ong ong, tôi chỉ nhìn thấy ngọn lửa bốc cháy dữ dội
Giữa lúc ấy, tôi cảm nhận được tiếng hét “Thanh!” và người tôi bị một lực đẩy mạnh ra xa, tôi ngã vào lòng một người....
“Đi mau!!”
Kỷ Thanh sợ hãi hét lên “Anh ơi....!”
Nghiên Kỳ Dật lấp ló sau ánh lửa đỏ rực, “ĐI MAU!!!”
Kỷ Thanh cắn môi, nghiến răng ôm theo tôi còn đang ngẩn người theo
Tôi mặc người kéo đi, ánh mắt nhìn ra sau, bóng anh và Lê Cận chồng lên nhau, và tôi không nhìn thấy gì nữa....