BÀ NGOẠI - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-07-04 19:47:09
Lượt xem: 185
Bác sĩ Phương nói quê hương chúng tôi có non xanh nước biếc, chất lượng không khí tốt, chất lượng nguồn nước cũng rất tốt, rất thích hợp để dưỡng bệnh.
Đúng vậy, tôi đã mua thuốc cho một tháng ở chỗ ông ấy.
Dược liệu sử dụng lần này quý hơn, liều lượng cũng lớn hơn nên hiển nhiên phí tổn cũng cao hơn trước rất nhiều.
Nhưng may mắn thay, khoản thanh toán cuối cùng của nhưng bức ảnh tôi chỉnh lần trước cũng đã được gửi tới, cũng gần đủ tiền thuốc rồi.
Biết tôi vay mượn khắp nơi nhưng vẫn còn thiếu 3000 tệ tiền thuốc, bác sĩ Phương thở dài, nói: “Không sao, 37 nghìn tệ cũng được. Quan trọng là cháu có thể khỏi bệnh, còn thiếu 3000 tệ, ông sẽ tự trả.”
Tôi nắm điện thoại, cảm giác đôi mắt chua xót: “Thật sự rất cảm ơn bác sĩ Phương.”
Bác sĩ Phương cười hiền lành: “Cô gái ngốc, không cần cảm ơn đâu, ngoan ngoãn nằm dưỡng bệnh đi.”
Uống thuốc đến ngày thứ chín, tôi cảm thấy cơ thể hoàn toàn trống rỗng, chứng ù tai trở nên trầm trọng, thấy cái gì cũng đều muốn ăn.
Nhưng tôi vẫn cố gắng chịu đựng, bởi vì bác sĩ Phương đã nói, lúc càng suy yếu cũng càng là lúc thuốc đang chống lại tế bào ung thư, nhất định phải nhẫn nhịn.
Kết quả cho sự nhẫn nại này là trong khi tôi đang ngoéo tay của đứa bé nhà hàng xóm thì đột nhiên trước mắt chỉ còn một mảnh đỏ đen, chỉ kíp nghe tiếng khóc của em bé, lại không có chút sức lực nào để dỗ bé đừng khóc.
Thịch, thịch, thịch.
Tôi nghe thấy trái tim mình đập thình thịch.
Tôi có thể nghe thấy tiếng bà ngoại khóc khàn cả giọng, còn có tiếng bước chân xộn lộn.
À, còn có thể cảm nhận được bàn tay bà ngoại nắm chặt lấy tay tôi, đôi bàn tay kia thật thô ráp, cũng thật lạnh lẽo.
Tôi muốn nói chuyện, nhưng chút sức lực để cử động ngón tay còn không có nữa là.
Trước mắt là một khoảng hư vô, dường như tất cả giác quan đều không còn nhạy nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ba-ngoai/chuong-11.html.]
Tôi hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Đến khi tôi mở mắt ra trong phòng cấp cứu, cuối cùng cũng có chút sức lực để gửi tin nhắn WeChat cho bác sĩ Phương, tôi muốn dò hỏi xem tôi có nên ngừng uống thuốc hay không, lại phát hiện ông ấy đã xóa bạn bè với tôi rồi.
Tôi không thể tin vào hai mắt của mình.
Có phải cháu trai của bác sĩ Phương xóa nhầm khi đang chơi điện thoại không?
Tôi lại gọi điện thoại cho ông ấy, đầu dây bên kia là một giọng nữ lạnh lùng lặp đi lặp lại: số mày quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
Bên kia, bà ngoại nghi ngờ hỏi tôi: “Sao ngoại không điện được cho dì Lý của con thế này? Hay là dì ấy hết tiền điện thoại, con nạp cho dì ấy mười tệ được không?”
Tôi nắm chặt điện thoại, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo trở lại nhưng lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.
Bác sĩ vén rèm lên đi vào: “Bà ngoại cháu nói cháu đói đến ngất xỉu? Đừng ỷ còn trẻ mà nhịn đói giảm cân, cháu đã gầy như vậy rồi.”
Ông ấy trông hơi giống bác sĩ chính phụ trách bệnh của tôi, tôi lại không mang mắt kính, buộc miệng thốt ra gọi một tiếng “bác sĩ Cung”.
“Đông y có lịch sử lâu đời như thế, nhất định có chỗ thần kỳ của nó. Bây giờ chúng ta cũng đang khởi xướng kết hợp Đông y và Tây y. Nhưng mà, nhiều năm khám chữa trị cho nhiều bệnh nhân như vậy, tôi cũng gặp không ít người giả mạo bác sĩ Đông y để lừa đảo.”
Kẻ lừa đảo.
Ông ấy nói kẻ lừa đảo.
Giống như có một tia sét đánh xuống giữa bầu trời quang đãng vậy, những điểm không thích hợp đó dần dần nối lại thành đường, xuyên thẳng qua người tôi ——
Đồng hương gặp được ở chùa miếu……
Bác sĩ Đông y có y thuật thần kỳ……