Bạch Nguyệt Phạn Tinh - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-04 17:32:42
Lượt xem: 76
10.Ban đêm
tại Tiên Tộc - Lan Lăng tiên giáo - sảnh nghị sự có Trọng Chiêu, Kim Diệu, Ngự Phong, Kinh Lôi, Phong Vũ ( nữ ), Viêm Hỏa, chúng tiên tộc Lan Lăng
Trong sảnh nghị sự, đồ vật bày trí đã cũ với một chiếc bàn gỗ cũ màu đen và sáng bóng.
Trọng Chiêu ngoan ngoãn ngồi trong góc, bên cạnh có những vị tiên khác.
Năm vị thượng tiên Lan Lăng ngồi ở hàng đầu, trong đó có một nam tử ôn hòa mở miệng.
Ngự Phong: Lan Lăng Tiên Môn họp định kỳ đã lâu không tổ chức, hôm nay hiếm có tụ tập lại, xin mời chưởng môn nói vài câu...
Mọi người nhìn Kim Diệu. Ngay khi Kim Diệu chuẩn bị nói, gió bên ngoài phòng thổi mạnh, khung cửa sổ của sảnh nghị sụ bị gió thổi bay đập vào hắn.
Khuôn mặt của Trọng Chiêu đầy lo lắng.
Trọng Chiêu: Sư phụ!
Kim Diệu: Không sao đâu, chúng ta vẫn còn có mái nhà.
Kim Diệu vừa nói xong, chỉ nghe thấy một tiếng rít lên, vài viên ngói rơi xuống, đập vào chiếc bàn trước mặt Kim Diệu.
Trọng Chiêu và những chúng tiên khác xịt keo, Kim Diệu vẫn bình thản.
Kim Diệu: Không sao đâu, miễn là trời không mưa là được.
Lời nói vừa dứt, có một tia chớp xuất hiện,mưa lớn kéo đến.
Kim Diệu: Đừng lo lắng.
Kim Diệu bình tĩnh lau nước mưa trên mặt, cầm chiếc ô ở bên ghế mở ra để che mưa.
Kim Diệu: Sớm đã có chuẩn bị.
( Móe cái công ty tiên môn gì nghèo dữ dị =))) )
11. Ban đêm
tại Nhân tộc - thành Ninh An - Bất Kỵ Lâu - trong sảnh lớn/ngoài có Bạch Thước, Phạn Việt, Tàng Sơn, Thiên Hỏa, Bạch Tuân
Mọi khách khứa trong Bất Kỵ Lâu đều được giải tán sạch. Người mà BT dẫn đến quỳ trên mặt đất không dám lên tiếng. Ngoài sân Phạn Việt lười biếng dựa vào một chỗ bên cạnh nhìn Thiên Hỏa đưa giấy tờ cho một phó quan ( Bạch Vũ ) kiểm tra.
Thiên Hỏa: ( không kiêu ngạo không siểm nịnh ) Đây là nhưng giấy tờ đã phê duyệt, khế ước tửu lâu, mọi giấy tờ khác đều ở đây. Đại nhân, chúng tôi tuy là mới đến đây làm ăn nhưng cũng là người làm ăn đoàng hoàng.
Bạch Vũ sao khi xem xong trả lại.
Bạch Vũ: Gần đây trong thành số người mất tích không ít, chúng ta cũng là tuần tra như thường lệ. Mặc dụ giấy tờ các ngươi đầy đủ nhưng cũng không được lơ là.
Thiên Hỏa: Đó là đương nhiên, chúng tôi đều là dân lành.
Phạn Việt cười lạnh một tiếng.
Phạn Việt: Người phàm, là phiền phức thế.
Phạn Việt lười nhìn tiếp nên dẫn Tàng Sơn vào trong, đi về phía tầng hai.
Trong sảnh lớn, Bạch Tuân chỉ vào rương vàng bạc trên mặt đất, cầm roi giận dữ , hất râu.
Bạch Tuân: Ranh con, đủ lông cứng cánh rồi, tu tiên không thành còn dám đến thanh lâu tìm kỹ nam? Con có xứng với ông đây, xứng với Trọng Chiêu không hả?
Bạch Thước toàn bộ ánh mắt tập trung vào Phạn Việt.
Bạch Thước: (vẫy tay lấy lệ) Cha, không có nghiêm trọng đến thế, con đến đây làm chuyện đứng đắn.
Bạch Tuân: (nhìn chằm chằm) Con thì có chuyện gì đứng đắn hả?
Thấy Phạn Việt bước vào, Bạch Thước quay người đi về phía Phạn Việt.
Bạch Tuân: (Đuổi theo) Quay lại đây cho ta!
Bạch Thước chạy tới đụng phải Phạn Việt, cô trốn đằng sau Phạn Việt.
Roi của Bạch Tuân giơ cao và dừng lại trước mặt Phạn Việt
Phạn Việt chuyện không liên quan đến mình, nhẹ nhàng bước sang một bên, để lộ ra Bạch Thước.
Phạn Việt:Tàng Sơn, đi thôi.
Bạch Tuân tức giận trước thái độ kiêu ngạo của anh, bước tới ngăn cản.
Bạch Tuân: Thằng nhóc, đứng lại cho ta! tên tiểu tử nhà cậu trong không tệ, cao ráo sáng sủa. Đừng nghĩ là mình đạo mạo đứng đắn vậy mà cậu lại làm kỹ nam! Bất Kỵ Lâu nếu như muốn làm ăn tiếp tại thành Ninh An thì hãy tránh xa con gái ta ra một chút!
Ánh mắt Phồn Việt trở nên lạnh đi, anh định bước tới, nhưng Tàng Sơn vội vàng giữ anh lại.
Tàng Sơn: (thì thầm) Điện chủ, kiềm chế lại, chúng ta không thể tùy ý sử dụng yêu lực……
Bạch Thước lo lắng giữa hai người sẽ xảy ra xung đột nên nhanh chóng đứng ở giữa.
Bạch Thước: Cha, người này không thể mạo phạm được...
Bạch Tuân: (một tay đẩy ra) Con im đi! còn chưa đủ mất mặt hay sao!
Phạn Việt cười khẩy định rời đi, Bạch Thước bị Bạch Tuân đẩy sang một bên vừa hay trúng Phạn Việt.
Hai người nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, ánh mắt Phạn Việt trở nên lạnh lùng, anh định dùng trái tay đẩy ra, tuy nhiên, anh không ngờ rằng hòn đá nhỏ trên cổ tay đột nhiên lóe lên.
Phạn Việt kinh ngạc,sững người tại chỗ.
Ở phía xa, Thiên Hỏa vừa bước vào cửa và Tàng Sơn ở gần đó đều sửng sốt.
Phạn Việt: (OS) Viên đá Vô Niệm………… có động tĩnh rồi…………
Phạn Việt sắc mặt thay đổi, anh nắm lấy cổ tay Bạch Thước, nhìn kỹ.
Bạch Thước cũng nhìn thấy viên đá đột nhiên sáng lên, có chút hưng phấn.
Bạch Thước: Quả nhiên là đồ vật phi thường……!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bach-nguyet-phan-tinh/chuong-4.html.]
Bạch Tuân rất tức giận khi thấy Phạn Việt lại động tay động chân.
Bạch Tuân: Ngươi thật sự cho rằng thành chủ ta đã c.h.ế.t rồi sao? Người đâu, đến đây kéo hắn ra ngoài!
Thấy Phạn Việt sắp nổi giận, Bạch Thước đột nhiên kéo tay Phạn Việt xuống và thì thầm vào tai anh.
Bạch Thước: (nhỏ giọng) Hôm nay không phải thời điểm thích hợp. Ngài chờ ta, hôm khác ta quay lại.
Nói xong, Bạch Thước vội vàng hất tay Phạn Việt ra, kéo Bạch Tuân ra ngoài.
Bạch Tuân: (nóng nảy) Không được!
Bạch Thước: (an ủi) Cha, không còn chuyện gì rồi, về nhà thôi.
Bên ngoài sân, mọi người giải tán.
Trong sảnh lớn, Phạn Việt nhìn Bạch Thước rời đi suy nghĩ với ánh mắt sâu thẳm.
12. Ban đêm
tại Tiên Tộc - Lan Lăng tiên giáo - sảnh nghị sự có Trọng Chiêu, Kim Diệu, Ngự Phong, Kinh Lôi, Phong Vũ ( nữ ), Viêm Hỏa, chúng tiên tộc Lan Lăng
Trong sảnh nghị sự, mưa gió đã tạnh, Kim Diệu cất ô đi.
Kim Diệu: (nhẹ nhàng) Được rồi, buổi họp mặt của các tiên sứ lần này đã kết thúc thành công. Cảm ơn các vị từ các thành đã dành chút thời gian tới tham gia.
Ngay khi Kim Diệu ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, đột nhiên thấy tất cả chúng tiên đều ướt đẫm, nước mưa từ trên mặt và tóc của họ nhỏ giọt rơi xuống.
Ngự Phong chịu đựng sự xấu hổ , lau nước mưa trên mặt.
Ngự Phong: Tôi đã ghi lại tất cả chuyện mà địa yêu báo cáo, sẽ trả lời sau. Còn có một chuyện quan trọng khác muốn cùng các vị thương lượng.
.
Nghe thấy điều này, Trọng Chiêu nghiêm túc nghiêng người về phía trước.
Ngự Phong liếc nhìn Kim Diệu nhưng Kim Diệu lại giả vờ như không nhìn thấy.
Ngự Phong liếc nhìn Kinh Lôi và Kinh Lôii quay đầu đi.
Ngự Phong: (thở dài bất lực) Vậy vẫn là tôi nói nhé, mọi người còn nhớ đá Vô Niệm chứ? Là vật của Nguyệt Thần năm đó vẫn luôn được bảo quản ở Lan Lăng chúng ta, qua nhiều năm sao nhãng việc canh giữ.Có lẽ là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tóm lại là…. bị mất rồi. Chuyện này nói ra cũng không to tát gì, tạm thời là như thế nhé, tan họp!
Năm vị thượng tiên đều đứng dậy, vội vã rời đi.
Trọng Chiêu tái mặt ,muốn hỏi thêm câu hỏi, nhưng chúng tiên xung quanh đã la lên.
Chúng tiên tộc: Đợi đã! Mất rồi?!/Chuyện lớn như vậy, sao bây giờ mới nói!/Đó là thần vật đấy!
Tiên tộc A: Chưởng môn, chuyện này rốt cuộc là thế nào, ngài nói rõ hơn chút đi!
Năm vị thượng tiên trông có vẻ xấu hổ chỉ đành ngồi xuống trở lại. Kim Diệu hắng giọng, vững chải mở miệng.
Kim Diệu: Mọi người biết đấy, năm đó đá Vô Niệm là vật của Nguyệt Thần, mặc dù nói bên trong có ngũ niệm nhưng đã biến mất rồi, không còn có thần lực nữa. Nhưng nói cho cùng đó cũng là thần vật của tiên tộc chúng ta cũng là bộ mặt của Lan Lăng. Ta vẫn luôn đem nó cất giữ trong bí cảnh không dám chuốc thêm phiền phức. Tháng trước, bất ngờ ta phát hiện nó đã bị trộm đi mà tại hiện trường chỉ sót lại khí tức của yêu tộc….
Chúng tiên Tộc: (hoảng sợ)Yêu tộc đã có thể lẻn vào bên trong nội bộ chúng ta rồi, thế thì không phải là tiêu rồi sao!/ Mặc dù nói đó là đồ bị hỏng, vô dụng nhưng cũng là bộ mặt của Lan Lăng chúng ta, chuyện này không thể bỏ qua được!
Trọng Chiêu vô cùng lo lắng nhìn Kim Diệu, năm vị thượng tiên bị nói đến sượng trân cả mặt ra.Kim Diệu luôn mỉm cười và tỏ ra thờ ơ.
Kim Diệu: Các vị nói ta thấy rất có lý, ta cũng cho là như vậy. Nhưng mọi người hãy nhìn xem trong tiên môn của chúng ta…
Camera cho thấy bốn phía trong sảnh đều bị mưa tạt, nội thất chẳng có nổi một món nguyên vẹn. Nói chung ta cả sảnh đều toát lên hơi thở của sự nghèo nàn.
Sắc mặt của chúng tiên khó coi.
Kim Diệu: (Dang tay) Thiếu vốn và nhân lực, nhiều việc không thể làm được. Tóm lại, nếu có được manh mối về đá Ngũ Niệm ở các thành thuộc quyền quản lý của các vị, nhớ báo cáo lại.
Chúng tiên tộc: Không được, Yêu tộc h//iếp người quá đáng, chúng ta phải đến Yêu tộc yêu cầu giải thích!/ Đúng thế, cùng lắm thì đ//ánh nhau một trận rồi tìm đồ về!
Tất cả chúng tiên ồn ào, không chịu bỏ cuộc. Khi đám đông đang giận dữ, Kim Diệu đập vào chiếc bàn trước mặt, cái bàn cũ cuối cùng không thể chống đỡ được, gãy đổ.
Kim Diệu ngẩng đầu lên, bắt đầu biểu diễn với nỗi đau lòng.
Kim Diệu: Các vị nói phải! Mất đá Vô Niệm ảnh hưởng đến bộ mặt Lan Lăng, theo lý nên đi tìm yêu tộc đòi lời giải thích. Có điều nếu là vì chuyện này mà đánh nhau với yêu tộc ắt sẽ kéo nguyên tiên giáo Lan Lăng theo! Chuyện này quá lớn rồi, nên do một mình ta gánh vác!
Ngự Phong:……
DPT
Ngự Phong: (sững người) Hả?
Kim Diệu: Sau khi tôi đi, trách nhiệm to lớn này của tiên giáo Lan Lăng với thiên hạ giao cho các vị rồi!
Kim Diệu nói lớn, giơ tay lên bổ chiếc mũ Thiên Linh của mình, năm vị thượng tiên và Trọng Chiêu ở gần vội vàng tiến lên ngăn cản.
Trọng Chiêu: Sư phụ, không được! (liếc nhìn mọi người) Các người nhận ơn huệ ban thưởng của tông môn nhiều năm, thật sự muốn vì chuyện này mà khiển trách nặng nề sư phụ ta sao?
Chúng tiên nhìn nhau, vội vàng tìm lý do muốn thoát khỏi chuyện phiền phức này.
Chúng tiên tộc: (ấm ức) Chưởng môn, bọn ta nói đại vài câu sao ngài lại coi là thật rồi?/ Mấy tiểu yêu trong thành Bách Hoa lộng hành quá trời, bận ch//ết đi được, chưởng môn ta xin phép cáo lui trước! / Ta cũng vậy cũng vậy nữa, mấy cửa tiệm nhà ta còn đang đợi ta đến thu tiền nữa đấy….
Tất cả các vị tiên giải tán trong nháy mắt. Ngự Phong và Kim Diệu nhìn nhau, cười thầm trong lòng.
Ngự Phong: (nói với ba vị thượng tiên còn lại) Các vị cũng giải tán trước đi. Trọng Chiêu, con tạm thời nán lại giây lát.
Trọng Chiêu sửng sốt , gật đầu đồng ý.