BẠCH NGUYỆT QUANG ẢO TƯỞNG - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-09-06 18:40:33
Lượt xem: 956
VĂN ÁN
Trở lại trường học sau khi tham gia triển lãm tranh ở Thượng Hải, tất cả mọi người đều nói cho tôi biết Cố Thế Sinh và Lâm Ngữ Kỳ đang ở bên nhau.
Cố Thế Sinh là ai? Đó chính là người theo đuổi tôi suốt ba năm cấp ba – cũng là bạn trai hiện tại của tôi.
Nói giỡn hả?
Trở lại trường học sau khi tham gia triển lãm tranh ở Thượng Hải, tất cả mọi người đều nói cho tôi biết Cố Thế Sinh và Lâm Ngữ Kỳ đang ở bên nhau.
Cố Thế Sinh là ai? Đó chính là người theo đuổi tôi suốt ba năm cấp ba – cũng là bạn trai hiện tại của tôi.
Nói giỡn hả?
-----
Thời điểm tôi hùng hổ mà g.i.ế.c đến lớp học của Cố Thế Sinh, nhìn thấy không phải là anh ấy, mà là đám bạn cùng phòng của anh ấy.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Ba người bạn cùng phòng này của anh ấy đều có những nét riêng, Lão đại thì trông trầm mặc và ít nói, Lão nhị thì vui tính và hay bông đùa, lão tam tính tình không rõ lắm nhưng đối với tôi vẫn luôn có ý thù địch.
Cố Thế Sinh nhỏ tuổi nhất, ở trong ký túc xá là em út, có lẽ là tướng mạo trẻ nhất, tính cách ôn hòa, cho tới nay đều là đối tượng bảo vệ trọng điểm của ký túc xá bọn họ.
-“Này, Tề mỹ nữ đã trở lại.” Lão nhị vui cười cùng tôi chào hỏi.
-“Cố Thế Sinh đâu?” Tôi lúc này tâm trạng cũng không tốt
-“Có lẽ ở căn tin, cũng có thể ở sân thể dục, lại hoặc là ở rừng cây nhỏ cũng không biết chừng!” Hắn nói xong liền nở nụ cười, nụ cười đó làm tôi càng thêm bực mình.
-“Được rồi, tôi tự đi tìm anh ấy.” Biết từ miệng bọn họ không thể lấy được tin tức gì, tôi lại lần nữa gọi điện thoại cho Cố Thế Sinh, như cũ vẫn không có người nghe.
-“Đừng nghe Lão nhị nói bậy, Thế Sinh ở phòng tự học.” Lão đại luôn trầm mặc đột nhiên nói
Tôi nhìn hắn một cái, nói câu cảm ơn liền xoay người rời đi.
Từ lúc tôi trở về, không đi đón tôi thì thôi, cả một câu quan tâm an ủi đều không có, ngược lại cho tôi một bất ngờ lớn như vậy.
Cố Thế Sinh, anh giỏi lắm!
Phòng tự học cũng không nhiều người, liếc mắt một cái là thấy, người đang đứng gần bên cửa sổ còn không phải là Cố Thế Sinh sao? Bên cạnh chắc là nữ chính trong tin đồn – Lâm Ngữ Kỳ rồi.
Tôi biết Lâm Ngữ Kỳ này, nhưng cũng không phải rất quen thuộc, nếu không phải cô ta cùng Cố Thế Sinh có liên quan, tôi sợ là đến tốt nghiệp cũng không biết tôi cùng cô ta đang học cùng trường đại học.
Tôi nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn cạnh Cố Thế Sinh, anh ta đưa mắt nhìn tôi, không có bao nhiêu kinh ngạc, xem ra là đã biết tôi trở về
-“Anh cùng em ra ngoài một chút, em có lời muốn nói với anh.” Tôi thấp giọng nói.
Cố Thế Sinh khép sách lại, đứng dậy cùng tôi ra ngoài.
-“Vì sao không nghe điện thoại của em?” Tôi hỏi.
-“Di động để im lặng, không nghe được.” Anh ấy đáp nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.
-“Anh biết em hôm nay trở về?” Tôi lại hỏi.
-“Biết.” Anh ấy đáp
-“Cho nên?” Tôi hỏi, anh biết rõ hôm nay tôi trở về lại không đi đón tôi, không nghe điện thoại, còn chạy đến phòng tự học cùng cô gái khác cùng nhau học.
-“Em có phải hay không đã quên chúng ta còn đang chiến tranh lạnh?”
Tôi bị một ngụm m.á.u nghẹn ở cổ họng, trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào. Cố Thế Sinh người này, cái gì cũng tốt, chỉ là trong chuyện cãi nhau giận dỗi lại quá mức cố chấp, mọi việc anh ta cho rằng mình không sai thì chưa bao giờ chủ động cúi đầu.
Cho nên phần lớn thời điểm đều là tôi chủ động tìm anh ấy, chuyện này không giống như vậy, lần này tôi ra ngoài thi đấu, bởi vì bận quá cũng không liên lạc với anh ấy, anh ấy cứ thế cho rằng chúng tôi vẫn còn đang chiến tranh lạnh.
Mà lần chiến tranh lạnh này tôi cũng quên nguyên nhân là gì.
-“Anh cùng Lâm Ngữ Kỳ ở bên nhau?” Tôi biết đáp án khẳng định không phải, nhưng tôi vẫn muốn nghe xem Cố Thế Sinh nói như thế nào.
-“Không có.” Anh ấy trả lời rất kiên quyết.
-“Nhưng mọi người đều nói như vậy.”
“Anh nói không có thì là không có.” Anh ấy có chút bướng bỉnh, tôi hiểu tính cách anh ấy, từ trước đến nay là người nói một là một, nhưng mà không ở bên nhau không có nghĩa là không mập mờ.
-“Em không thích cô ta.” Tôi nói thẳng nói.
“Bởi vì anh và cô ấy gần gũi sao?” anh ấy hỏi.
-“Không đơn giản chỉ vì chuyện này.” Cái tên Lâm Ngữ Kỳ này, làm tôi nhớ tới một ít chuyện trước đây.
-“Khả năng là tạm thời anh không thể cùng cô ấy phân rõ giới hạn.” Cố Thế Sinh do dự một chút, tiếp tục nói, “Nhưng anh sẽ cùng cô ấy giữ khoảng cách.”
Tôi không khỏi cười, “Cố Thế Sinh, anh không cảm thấy mình nói chuyện thật mâu thuẫn sao?”
Cố Thế Sinh im lặng.
-“Có lý do gì khó nói sao?” Tôi trêu đùa, sợ cảm giác đồng tình đang lan tràn, Cố Thế Sinh là một người rất lương thiện.
-“Hiện tại anh không thể nói cho em biết.” Cố Thế Sinh vẫn giữ nguyên tắc trong vấn đề này, nhưng vẫn là rất nghiêm túc mà nói với tôi, “Anh cùng cô ấy thật sự không có gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bach-nguyet-quang-ao-tuong/chuong-1.html.]
Trước mắt, Cố Thế Sinh cũng không có vấn đề gì lớn.
Lòng tôi hiểu rõ vẫn hỏi, “Là bởi vì cô ấy có bệnh trầm cảm sao?”
Cố Thế Sinh rất kinh ngạc, “Em, làm sao mà biết được?”
-“Rối loạn ám ảnh cưỡng chế nặng cộng thêm trầm cảm nhẹ, có phải vậy không?.” Tôi cười có chút châm chọc, “Cố Thế Sinh, thời điểm cô ấy kể cho anh nghe có nói cho anh, cô ấy, anh và em là bạn học thời cấp ba?”
-Cô ấy chưa nói, anh cũng không hỏi.” Cố Thế Sinh trả lời.
Tại sao không nói, là bởi vì sợ nhắc lại chuyện cũ bị vả mặt sao? Trò cũ lặp lại trên người Cố Thế Sinh, Lâm Ngữ Kỳ, cô trước khi chọn người không kiểm tra qua sao?
-“Em không phản đối anh cùng người khác giới có quan hệ, nhưng, cô ta không được!” Tôi cũng trực tiếp tỏ thái độ.
-“Được, anh biết rồi.” Cố Thế Sinh cũng không có tiếp tục hỏi nữa, tôi cũng không cần phải nhiều lời làm gì, anh ấy nếu muốn biết, tự nhiên tôi sẽ nói cho anh ấy, anh ấy nếu không muốn biết, tôi có nói gì cũng vô dụng.
-“Chúng ta đi ăn cơm đi.” Tôi chủ động nắm tay anh ấy, chiến tranh lạnh cứ như vậy kết thúc, còn chuyện của anh ấy và Lâm Ngữ Kỳ tôi vẫn giữ thái độ quan sát.
Hai người chúng tôi ăn cơm cũng không phải thực vui vẻ, đám bạn cùng phòng của anh ấy dường như có gắn thiết bị định vị, tôi vừa gọi đồ ăn xong liền đúng giờ xuất hiện.
Tới cũng tới rồi, cùng nhau ăn thôi.
-“Ồ, tốt đẹp rồi.” Lão nhị thấy thế trêu ghẹo nói, “Em cũng không biết trong khoảng thời gian này, lão út khổ sở biết bao đâu, cả ngày ăn cơm cũng không ngon, ngủ cũng không yên”.
Cố Thế Sinh ho nhẹ một tiếng, dời tầm mắt về phía ngoài cửa sổ.
-“Phải không?” Tôi lướt di động không chút để ý hỏi, “Nhiều ngày như vậy một tin nhắn đều không có, em còn tưởng anh ấy đã quên người bạn gái này”
-“Em coi, em coi em nói gì vậy!” Lão nhị liền giảng hòa, “Em chính là em dâu phòng 305 chúng tôi công nhận, đúng không, Lão tam?”
Hắn thuận thế dùng khuỷu tay đẩy đẩy Lão tam, ý bảo Lão tam nói vài câu dễ nghe, ai ngờ Lão tam cũng không nể tình, “Đó là mấy người nói, tôi không nói.”
“Xem ra các anh ý kiến cũng không thống nhất.” Tôi buông điện thoại, ngước mắt nhìn về phía Lão tam, “Như thế nào? Ở trong lòng anh tôi không đủ tư cách?”
Lão tam đối tôi có ý thù địch, cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, tôi hỏi qua Cố Thế Sinh, anh ấy nói không có, còn khuyên tôi đừng nghĩ nhiều. Nhưng mà, ánh mắt sẽ không gạt người, sự thù địch của hắn biểu hiện quá rõ ràng.
Tôi cùng bạn tốt Hương Tạ từng nói qua chuyện này, mạch não của cô ấy cực kỳ bất ổn, hỏi tôi, “Anh ta có phải thích Cố Thế Sinh nhà cậu không, nên xem cậu như tình địch?”
Tôi trợn mắt liếc một cái, “Cậu bớt xem đam mỹ đi!”
“Không phải đâu, Cố Thế Sinh nhà cậu nhìn y như thụ, bạn cùng phòng của anh ta mỗi ngày Lão út, Lão út, so với chúng ta còn buồn nôn hơn, rất khó làm tôi không liên tưởng đến phương diện này nhe.” Hương Tạ làm ra bộ dáng sự thật vốn là như thế.
“Cậu thôi đi, Cố Thế Sinh là một thẳng nam.” Bằng không cũng không có khả năng theo đuổi tôi suốt ba năm trung học.
-“Thẳng nam cũng có thể bị bẻ cong.” Hương Tạ đã nghiên cứu rất nhiều về vấn đề này, “Anh ta thẳng nam không sai, bạn cùng phòng của anh ta thì không nhất định.”
“Dừng lại, dừng lại, bạn cùng phòng của anh ấy, thôi bỏ đi, coi như Cố Thế Sinh là thụ, vậy ai là công?”
-“Chuyện này” Hương Tạ chống cằm như đang suy nghĩ, “Lão đại có chút khả năng, bất quá vừa nhìn anh ta đã biết chính là thẳng nam, còn về Lão tam, thôi, hai cái 0 là không có kết quả, Tề Hàn Chi, bạn trai cậu tạm thời an toàn.”
Lời nói của Trần Hương Tạ bị tôi xem như trò đùa rồi quẳng ra sau đầu, Lão tam tuy đối tôi có thù địch, nhưng không có biểu lộ ra bên ngoài, mà lần này, xem như công khai khiêu khích.
-“Không phải không đủ tư cách, tôi chỉ là cảm thấy cô cùng Lão út không thích hợp.” Anh ta trả lời.
À, cuối cùng cũng nói ra, tôi còn tưởng rằng anh ta vẫn tiếp tục giả vờ nữa.
Sự tình Lâm Ngữ Kỳ, bọn họ không có khả năng không biết, cũng có khả năng châm dầu vào lửa, rốt cuộc người bạn gái của Cố Thế Sinh là tôi đây vẫn không được xem trọng.
-"Thích hợp hay không, không phải nên hỏi Cố Thế Sinh sao?" Nói cách khác, chúng tôi hợp hay không hợp đến phiên ngươi phát biểu ý kiến sao
-"Được rồi, anh Lực, tôi cùng Hàn Chi rất tốt, chuyện của chúng tôi anh không cần phải nhúng tay." Cố Thế Sinh có chút bất đắc dĩ nhẹ thở dài, trả lời.
-"Tôi chỉ không hiểu được , Lâm Ngữ Kỳ có điểm nào không so được với cô ta? Ít nhất cô ấy là thật thích cậu, đối tốt với cậu!" Hắn rất tức giận và bất bình
Ý tứ là, tôi không thật sự thích Cố Thế Sinh , tôi đối với Cố Thế Sinh không tốt ?
Có ý nghĩa có ý nghĩa, tôi mới rời đi không bao lâu, Lâm Ngữ Kỳ này đã đánh vào mạng lưới quan hệ của Cố Thế Sinh.
Tôi hắng giọng, trả lời, "Tôi và Cố Thế Sinh yêu nhau liên quan gì đến anh? Nếu anh thấy Lâm Ngữ Kỳ tốt thì có thể theo đuổi cô ta và ở bên nhau! Tác hợp cô ta cho Cố Thế Sinh làm gì? Anh cảm thấy người bạn gái là tôi đây chỉ để bày trí hay thấy Tề Hàn Chi này dễ nói chuyện?"
Không để cho hắn có thời gian trả lời, tôi tiếp tục giận dữ nói, "Anh nằm trong góc tường của chúng tôi hay là ngồi chồm hổm trên giường, sao lại biết tôi đối với Cố Thế Sinh không tốt, anh là con giun trong bụng tôi hay chính anh nghĩ như vậy , chúng tôi có thích đối phương hay không anh còn rõ hơn người trong cuộc là chúng tôi hay sao?
Lâu rồi không chửi người, công lực có phần lùi bước.
Đối với người như thế này, cho hắn mặt mũi để làm gì? Nghĩ rằng tôi ăn chay sao?
Lão tam bị tôi mắng á khẩu không trả lời được, buông đũa giận dữ rời đi, tôi ra vẻ vô tội nhìn Cố Thế Sinh, "Anh không đuổi theo dỗ dành?" Cố Thế Sinh suýt nghẹn một ngụm nước, thuận thế lại đẩy ly nước cho tôi, "Mắng lâu như vậy khát nước rồi, uống đi." Lão nhị đối diện đã sớm cười lớn, khuôn mặt luôn bình tĩnh của lão đại cũng nở nụ cười, tôi có chút hoài nghi nhìn Cố Thế Sinh, "anh ta sẽ không thực thích anh đi?"
-"Nghĩ cái gì vậy?" Cố Thế Sinh dùng đũa gõ lên đầu tôi, tức giận nói, "Về sau cách Trần Hương Tạ xa một chút."
Nhìn Lão Nhị đối diện cười đến không kiềm chế được và khuôn mặt xanh mét của Cố Thế Sinh, tôi rụt rụt cổ, lời nói của Trần Hương Tạ sau này chỉ nghe một chút là được.