Bạch Nguyệt Quang của chồng tôi mất trí nhớ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-05 09:05:23
Lượt xem: 113
6
Cú ngã xuống nước đó khiến tôi bị cảm lạnh.
Tôi xin nghỉ hai ngày, ngày hôm sau tôi lại nhận được điện thoại của Hoắc Trạch Hành.
“Tại sao không thấy đồ đạc của em? Em đã đi đâu vậy?”
Tôi sụt sịt mũi một cái: “Đã chia tay rồi, đương nhiên tôi phải dọn đi rồi.”
Bên kia có chút ngập ngừng: “Anh không đồng ý chia tay.”
“Không cần anh đồng ý.”
“Em ghen tuông cũng phải có chừng mực Nếu là vì lần trước anh đưa Chân Chân đi dự tiệc kỷ niệm, anh có thể giải thích, Chân Chân nói ở nhà một mình rất nhàm chán nên anh mới đưa cô ấy đi chơi, Mà anh còn chưa nói em đấy, em đẩy Chân Chân xuống nước, khiến cô ấy bị cảm lạnh...”
“Tôi cũng bị cảm lạnh.”
“Em cũng bị cảm à? Giọng nói của em hình như hơi hơi khàn... Tại sao em lại bị cảm?”
Tôi cúp điện thoại, sợ không nhịn được lại chửi bới.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy ghê tởm Hoắc Trạch Hành.
Nghĩ đến ngày mai sẽ phải gặp anh ấy ở công ty, tôi lập tức xin nghỉ thêm hai ngày.
Chờ đến khi tôi quay lại làm việc, cơn cảm mạo của tôi đã gần như khỏi hắn, ngoại trừ còn hơi nghẹt mũi
Hoắc Trạch Hành không hiểu sao lại đặt một đống thuốc lên bàn tôi, còn dặn tôi uống nhiều nước nóng.
Tôi đẩy lại đống thuốc vào tay anh ấy: “Cám ơn, nhưng tôi không cần.”
Tan làm, Hoắc Trạch Hành lại chặn tôi trước cửa công ty:
“Đi thôi, anh đưa em đến bệnh viện.”
Tôi cau mày lùi lại một bước: “Không cần, tôi khoẻ rồi.”
“Giọng của em vẫn còn nghẹt, em khoẻ kiểu gì? Ngoan đi, nếu em không chịu uống thuốc, anh sẽ đưa em đến bệnh viện. Em ốm lâu không tốt đâu.”
Tôi né tránh bàn tay anh muốn kéo mình: “Chăn bông mùa hè, quạt mùa đông.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bach-nguyet-quang-cua-chong-toi-mat-tri-nho/chuong-7.html.]
“Cái gì?”
“Dư thừa.”
Dừng một chút, tôi lại nói thêm một câu: “Cho dù tôi có phải đến bệnh viện thì tôi cũng có thể tự mình đi được. Không cần làm phiền người bạn trai cũ là anh, anh vẫn nên quay về ở ben Chân Chân của anh đi.”
Hoắc Trạch Hành sửng sốt.
Tôi nghĩ mình đã nói đủ rõ ràng, chuẩn bị rời đi.
“Nhất Nghiên!:
“Anh Trạch Hành!”
Hai tiếng gọi cất lên cùng lúc.
“Tại sao em lại ở đây?”
Lý Chân Chân chạy đến bên cạnh Hoắc Trạch Hành, kéo lấy tay anh ấy, cười ngọt ngào nói: “Em đến đón anh tan làm, anh quên tối nay muốn đi ăn tối và xem phim với em rồi sao?”
Đáng lẽ tôi nên rời đi nếu không nhìn thấy sự khiêu khích và đắc ý rất rõ ràng trong mắt Lý Chân Chân.
Điều này ngay lập tức làm tôi nhớ đến một chuyện.
“Nhân tiện ai người đều có ở đây, vậy thì giải quyết chuyện xảy ra lần trước một lần luôn đi.” Tôi thản nhiên nói.
“Chuyện xảy ra lần trước?” Hoắc Trạch Hành nghi ngờ nhìn về phía tôi.
“Xin lỗi, chúng tôi không rảnh, chúng tôi đang vội đi ăn tối." Lý Chân Chân kéo tay Hoắc Trạch Hành muốn rời đi.
“Không mất mấy phút đâu, trên WeChat đang có thứ dành cho hai người, hai người xem một chút đi.”
Lý Chân Chân không hề coi trọng, tùy ý liếc nhìn, nhưng giây tiếp theo vẻ mặt lập tức thay đổi.
Hoắc Trạch Hành không thể tin nhìn Lý Chân Chân: “Thì ra chính cô kéo Nhất Nghiên xuống nước!”
Thứ tôi gửi cho bọn họ chính là đoạn video giám sát quay cảnh Lý Chân Chân kéo tôi xuống bể bơi, còn vu khống tôi trong bữa tiệc thường niên lần trước, video này là tôi đã xin quản lý khách sạn. Vốn dĩ tôi muốn tìm thời gian để hẹn gặp Hoắc Trạch Hành và Lý Chân Chân, mà hôm nay thật tình cờ gặp được cả hai ở đây, Lý Chân Chân đã thích tìm cảm giác tồn tại như vậy, vậy tôi cho cô ấy được toại nguyện.
“Như tôi đã nói lần trước, ai nên xin lỗi thì phải xin lỗi, nói xin lỗi đi.”
“Anh Trạch Hành, em không phải cố ý, em không biết mình đã xảy ra chuyện gì. Khi đó..." Lý Chân Chân nắm lấy tay áo Hoắc Trạch Hành, vẻ mặt vô cùng đáng thương.