Bạch Nguyệt Quang của chồng tôi mất trí nhớ - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-05 09:06:14
Lượt xem: 357
“Khi anh nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cô ấy, trong lòng rất phẫn nộ, người xứng đáng được đeo chiếc nhẫn đó phải là em.”
“Thời gian không có em, anh luôn nhớ tới em, trong nhà trống rỗng, trong lòng anh rất khó chịu. Anh nhớ đồ ăn em nấu, nhớ món canh giải rượu em nấu, nhớ cách dáng vẻ em thức dậy bên cạnh anh. Nhất Nghiên, anh sẽ không cho Lý Chân Chân sống trong nhà tân hôn của chúng ta nữa, em quay về đi có được không?”
Động tác khuấy cà phê của tôi dừng lại: “Nhà tân hôn? Là căn nhà tân hôn có ban công trồng đầy hoa bách hợp mà Lý Chân Chân thích? Hay là căn nhà tân hôn treo những bức tranh mà anh và Lý Chân Chân đã mua khi đi du lịch cùng nhau? Hay căn nhà tân hôn có phòng bếp mở anh vẫn nấu ăn cho Lý Chân Chân? Anh nói cho tôi biết, căn nhà tân hôn của “chúng ta” ở chỗ nào? Hoắc Trạch Hành, lúc anh hào hứng trang trí nhà tân hôn, trong lòng anh đang nghĩ đến ai?”
Hoắc Trạch Hành tỏ vẻ bối rối, vội vàng giải thích: “Trong lòng anh đương nhiên là nghĩ đến em rồi. Hoa bách hợp là anh vô tình nhìn thấy có hạt giống ở trong nhà, bức tranh đó là lúc đóng gói đồ đạc anh vô tình tìm thấy, không muốn lãng phí cho nên mới treo lên...”
Tôi ngắt lời anh ấy: “Trong nhà cũng không phải chỉ có duy nhất hạt giống hoa bách hợp. Tôi mua tổng cộng 20 loài hoa khác nhau, nhưng anh lại đúng hoa bách hợp. Anh còn nhớ hai năm trước tôi có mua một chậu hoa Linh Lan không? Lúc tôi đi công tác, anh đã hứa sẽ lấy tưới nước, kết quả lúc tôi trở về, chậu hoa Linh Lan đã c.h.ế.t khô, nhưng ngược lại anh chăm sóc hoa bách hợp rất chu đáo.”
Dừng một chút, tôi nói tiếp: “Năm ngoái khi đi mua đồ Tết, tôi rất thích một bức tranh, tôi nói năm nay chúng ta sẽ treo nó trên tường. Anh nói được, kết quả tới tét tôi cùng không thấy được bức tranh đó được treo lên, sau này lúc dọn dẹp, tôi mới thấy bức tranh đó nằm trong thùng rác. Anh để bức tranh của anh và Lý Chân Chân vào két sắt, còn tranh của tôi mua lại vứt vào thùng rác.”
“Bây giờ anh nói cho tôi biết, trong lòng anh nghĩ đến tôi là như vậy sao?”
“Xin lỗi, anh không cố ý, tôi không nghĩ nhiều như vậy…”
“Dù là cố ý hay vô tình, điều này cũng có thể chứng minh người mà anh luôn yêu là Lý Chân Chân.”
“Không phải, không phải! Anh thừa nhận anh quả thực có chút rung động, nhưng bây giờ anh đã nhìn rõ trái tim mình, người anh yêu chính là em, Nhất Nghiên! Là Lý Chân Chân giả vờ mất trí muốn níu kéo anh, anh sẽ không cho cô ấy có cơ hội nữa, anh hứa với em sau này sẽ không qua lại với cô ấy nữa, em trở về bên cạnh anh có được không?”
“Lý Chân Chân bị thực sự mất trí nhớ hay giả vờ mất trí nhớ đều không quan trọng. Cho dù chúng ta có quay ngược thời gian, anh vẫn sẽ bỏ rơi tôi trong tiệc đính hôn chỉ vì người đó là Lý Chân Chân. Anh không cần phải đổ tất cả tội lỗi lên người Lý Chân Chân. Tôi sẽ không bao giờ quên sự vui mừng và nhiệt tình trong mắt anh khi anh biết được Lý Chân Chân bị mất trí nhớ trong bệnh viện ngày hôm đó. Đó là ánh mắt khi tìm lại được thứ quý giá đã từng mất đi.”
“Lý Chân Chân cũng không phải là mơ tưởng đơn phương, các người là tới với nhau từ cả hai phía.”
Trên khuôn mặt Hoắc Trạch Hành tràn đầy đau buồn, nhưng vẫn nói: “Không phải, không phải, không phải như vậy…”
Đột nhiên, như nhớ ra điều gì đó, trong mắt anh hiện lên một tia hy vọng, anh lấy từ trong túi áo vest ra một cái hộp nhung.
Bên trong chính là chiếc nhẫn đính hôn mà tôi đã trả lại, sau đó lại bị Lý Chân Chân chụp ảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bach-nguyet-quang-cua-chong-toi-mat-tri-nho/chuong-9.html.]
Anh nhìn tôi, trong mắt hiện lên vẻ cầu khẩn và chờ mong: “Nhất Nghiên, chúng ta đã ở bên nhau bảy năm, em có thể buông tay được sao? Cho anh một cơ hội, anh sẽ không bao giờ làm điều gì khiến em phải thất vọng nữa, người có tư cách đeo chiếc nhẫn này mãi mãi là em.”
Nói xong, Hoắc Trạch Hành lấy chiếc nhẫn ra, định đeo cho tôi, nhưng ngón tay tôi đã cong lại, cho dù anh ấy có dùng lực thế nào cũng không làm được gì.
Thấy mình làm thế nào cũng không thành công, mắt anh ấy đỏ hoe, giọng nói đầy nghẹn ngào nức nở: “Xin em, đeo vào đi!”
Tôi nhìn anh ấy khổ sở như vậy, thản nhiên nói: “Anh biết không? Khi anh nấu canh cho Lý Chân Chân suốt bảy ngày, tôi đã buông tay rồi.”
Hoắc Trạch Hành dừng hành động lại, sững sờ nhìn tôi.
“Chiếc nhẫn này tên là Yêu Chân Chân đúng không?”
Sắc mặt Hoắc Trạch Hành tái nhợt, thần sắc bối rối.
“Cho nên, làm ơn đừng diễn cảnh thâm tình trước mặt tôi nữa được không? Bởi vì thực sự... rất buồn nôn.”
“Nếu anh thực sự cảm thấy áy náy với tôi, vậy thì mau trả lại của hồi môn cho tôi có được không?”
“Còn nữa,” Tôi đẩy cốc cà phê anh ấy gọi cho tôi ra trước mặt anh ấy: “Tôi không thích Iced American. Có lẽ người thích Iced American là Lý Chân Chân?”
Tối hôm đó tôi nhận được ba trăm vạn từ Hoắc Trạch Hành.
Anh ấy nói trả lại của hồi môn cho tôi nhưng sẽ không từ bỏ tôi.
Tôi không coi ra gì.
Kết quả giữa trưa ngày hôm sau, Hoắc Trạch Hành mang theo hộp cơm cách nhiệt nhiều lớp đến:
“Nhất Nghiên, anh nấu cho em mấy món ăn, còn có canh, em nhìn xem có thích không.”