Bạch nguyệt quang là thanh mai - 2
Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:49:37
Lượt xem: 399
4
Tôi đưa tay đẩy Diệp Khiên đi vào, nói với Mạnh Tuyết: “Tôi nhớ hình như cô có một người bạn tên là Trương Thuần cũng ở đây, dù sao thì Diệp Khiên cũng là đàn ông, đôi khi có thể không tiện lắm, hay là cô gọi cô ấy tới, chăm sóc cô cũng tiện hơn.”
Mạnh Tuyết hơi chột dạ, lại rất nhanh che giấu: “Thật ngại quá Lộ Từ, bởi vì từ nhỏ Diệp Khiên đã chăm sóc tôi nên tôi cảm thấy quen rồi. Tôi và Trương Thuần từ lâu đã không liên lạc, bây giờ người quen ở đây cũng chỉ có...”
Diệp Khiên cau mày cắt ngang lời cô ta: “Được rồi, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Hắn lại nhìn về phía tôi: “Lộ Từ! bây giờ Mạnh Tuyết là bệnh nhân, không nên xử sự như vậy.”
?
Cử chỉ mập mờ của hai người bọn họ lại trở thành sai lầm của tôi.
Hốc mắt tôi chua xót, sau khi mang thai, có lẽ là do hormone thay đổi, gần đây tôi đặc biệt dễ đa sầu đa cảm. Nhưng giờ phút này, tôi không muốn yếu thế.
Móng tay ấn thật sâu vào lòng bàn tay, tôi gợi lên một nụ cười lạnh: “Trà xanh c.h.ế.t tiệt, cả anh nữa, Diệp Khiên, lo lắng cho bạn gái cũ như vậy, hai người dứt khoát hợp lại đi, chúng ta chia tay.”
5
Từ lúc cùng Diệp Khiên yêu đương đến đính hôn, đây là lần đầu hắn tôi dùng giọng điệu trách cứ này để nói chuyện với tôi. Vì vậy, tôi hoàn toàn không thể chấp nhận.
Mấy năm nay, cho dù phát sinh chuyện gì, hắn đều đứng về phía tôi.
Lúc trước mẹ Diệp Khiên hẹn tôi đến quán cà phê, đi thẳng vào vấn đề nói với tôi: “Lộ Từ, cô là một cô gái tốt, nhưng chúng tôi muốn một cô con dâu có gia đình khỏe mạnh ấm áp, hai người không thích hợp lắm.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Hắn cũng sẽ đột nhiên xuất hiện, không nói một lời kéo tay tôi rời đi.
Mặc kệ người khác nói gì, đời này tôi nhận định hắn là chồng mình.
Không biết sau đó hắn nói gì với cha mẹ, lần thứ hai nhìn thấy tôi, thái độ của họ hòa hoãn hơn rất nhiều.
Mà sau khi ở bên Diệp Khiên lâu như vậy, tính cách của tôi cũng càng ngày càng cứng rắn, nếu không vừa rồi tôi có thể chỉ lặng lẽ xoay người rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bach-nguyet-quang-la-thanh-mai/2.html.]
Nhưng tôi không hiểu, rõ ràng lúc trước giữ mình trong sạch, cho dù như thế nào Diệp Khiên cũng sẽ không để cho tôi chịu một chút tủi thân, là đột nhiên không khống chế được hành động không đúng mực với người khác phái sao?
Hay là, chỉ có Mạnh Tuyết, đối với hắn mà nói là đặc biệt.
6
Nghe tôi nói chia tay, Diệp Khiên lập tức luống cuống.
Hắn đuổi theo giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi không cho tôi đi: “Lộ Từ, anh không có ý gì khác, không được tùy tiện nói chia tay!”
Mạnh Tuyết nhìn hắn một cái, lại nhìn về phía tôi: “Lộ Từ, để cô hiểu lầm là tôi không đúng, tôi sẽ giữ khoảng cách với Tiểu Khiên, hai người đừng vì tôi mà cãi nhau.”
Mạnh Tuyết nói xong, lập tức xuống giường, đóng cửa phòng bệnh lại, lớn tiếng nói: “Còn không mau dỗ bạn gái anh đi, trước kia anh cũng không phải là thẳng nam như vậy.”
Tôi quả thực bị làm cho tức cười. Mỗi một câu của cô ta tưởng chừng như là khuyên nhủ, nhưng từng tiếng gọi Tiểu Khiên một cách thân mật, còn muốn ám chỉ quá khứ ngọt ngào mà cô ta và Diệp Khiên từng có.
Trên đường trở về, Diệp Khiên lộ ra vẻ buồn bã: “Em nói hai chữ chia tay, tim anh như sắp ngừng đập. Anh và Mạnh Tuyết thật sự không có gì, cô ấy phẫu thuật xong anh sẽ lập tức mặc kệ cô ấy.”
Tôi đột nhiên cảm thấy, cho dù tôi có nói chuyện với Diệp Khiên một tiếng đồng hồ, chứng minh Mạnh Tuyết thực ra là trà xanh, cũng vô dụng.
Lúc trước tôi không phát hiện Diệp Khiên còn có lúc như thế này, có thể là bởi vì sau khi tôi yêu hắn, Mạnh Tuyết chưa từng xuất hiện. Cho nên tôi chưa bao giờ biết, chỉ cần gặp được Mạnh Tuyết, hắn sẽ biến thành như vậy.
Tôi ngồi ở ghế lái phụ, mặc cho Diệp Khiên ở bên cạnh giải thích xin lỗi, cũng không có hứng thú để ý đến hắn.
Diệp Khiên lại nóng nảy, ngữ khí có chút nóng lên: “Không phải anh đã nói là cô ấy làm phẫu thuật xong anh sẽ mặc kệ cô ấy sao, có phải bây giờ anh mặc kệ sống c.h.ế.t của cô ấy thì em mới hài lòng không?”
Tôi vừa định mở miệng, đột nhiên phía trước có một con ch.ó hoang nhảy ra, Diệp Khiên phanh gấp.
Tôi theo quán tính nghiêng về phía trước, trái tim đột nhiên co rút trong chớp mắt, nhất thời sắc mặt trắng bệch, cảm giác buồn nôn dâng lên. Tôi luống cuống tay chân đè cửa sổ xe xuống, thò đầu ra ngoài “oẹ” một tiếng rồi phun ra.
Diệp Khiên vội vàng lại gần vỗ nhẹ lưng tôi, vừa đưa khăn giấy vừa đưa nước: “Lộ Từ, em không sao chứ?”
Tôi lau nước mắt sinh lý do nôn ói, có chút muốn cười. Mạnh Tuyết là bệnh nhân, còn tôi là phụ nữ có thai. Cho dù Mạnh Tuyết bị bệnh gì, cũng không phải do Diệp Khiên gây ra, còn tôi là vợ sắp cưới của của Diệp Khiên, hắn là cha của con tôi. Người hắn nên chăm sóc nhất, nên để ý nhất, chẳng lẽ không phải là tôi sao?