Bạch nguyệt quang tỉnh lại vả mặt thế thân - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-06 20:06:40
Lượt xem: 62
Không biết có phải do ta ảo tưởng hay không nữa.
Ánh mắt Ma Tôn đại nhân nhìn về phía ta giống như hiện lên ý cười mơ hồ.
Ta không khỏi sững sờ trong chớp mắt:
Giây tiếp theo, thanh âm trong vắng lạnh lùng của Đoàn Cẩn ôn nhu vang lên.
"Vậy thì tùy theo ngươi."
Giọng nói không nhẹ không nặng, giống như là gió ấm đầu xuân tan chảy tuyết trắng.
Từ từ rơi vào trái tim ta.
Bùm bùm.
Ta nghe thấy tiếng hươu con nhảy nhót tưng tưng trong lòng.
….
Ta đã leo lên vị trí cao nhất của Tiên môn, trở thành thủ lĩnh của toàn bộ Tiên môn.
Nhìn đệ tử quỳ lạy bên dưới, một sự thoải mái khó tả lan tỏa khắp tứ chi.
Ta ngồi trên ghế chính và giơ cao chân, cảm nhận cảm giác lạ thường.
Tuy rằng tất cả đều là ma tôn đại nhân cho ta, nhưng cái đùi ma tôn này chính là ta dựa vào bản lĩnh mà ôm lên!
Cho nên nói như thế nào cũng là ta dựa vào bản lĩnh mà leo lên ngai vàng.
Sở Oánh bị ta một cước đá xuống núi, ngay từ đầu ta đã không có ý định lấy mạng nàng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bach-nguyet-quang-tinh-lai-va-mat-the-than/chuong-9.html.]
Ta biết rõ so với cái ch-ếc còn đáng sợ hơn là từ thiên đường ngã xuống địa ngục khổ sở giãy dụa mà cuối cùng không thể giải thoát sụp đổ cùng bất lực.
Ta lại hủy mặt nàng, lại một lần nữa đem nội đan bọn họ thật vất vả hợp lực chữa trị bóp nát, còn tiện thể hủy sạch kinh mạch mềm mại trên người nàng.
Đây là một thế giới nói chuyện dựa trên sức mạnh, rời khỏi Tiên môn, Sở Oánh nàng ngay cả cái rắm cũng không phải.
Xưa nàng được sao bồng, nay ôm bát đi xin.
Về phần sư tôn và sư huynh của ta, Ma tôn vung tay lên liền phế tu vi bọn họ, sau đó ta phẩy tay đưa họ đến biên cương trồng cây.
Mỗi người bọn họ đều sống trong cẩm y ngọc thực, làm sao có thể chịu được điều này.
Cả năm không nghỉ, mệt ch-ếc mệt sống, ngay cả lấp đầy bụng cũng phải nơm nớp lo sợ.
Rốt cuộc là đồng môn ngày xưa của ta nên vẫn có chút tình cảm.
Và để cải thiện sự nhiệt tình của họ khi trồng cây, ta hứa với họ, người trồng nhiều cây nhất có thể trở về Tiên Môn, sống cuộc sống cẩm y ngọc thực.
Vì thế động tác đào hố và trồng cây của họ bắt đầu nhanh hơn.
Tối đi ngủ cũng phải bí mật trồng vài cây, còn ước gì trồng ch-ếc nhau.
Chỉ có điều, phần cam kết này khi nào nghiệm thu, khi nào thì thực hiện...
Một năm, ba năm, hoặc hàng trăm năm?
Hoặc là cả đời...
Ôi chao, đầu hơi ngứa, thật sự là nghĩ không ra ~
Dứt khoát trồng cả đời cũng được.