Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 107: Túc Túc gọi vợ

Cập nhật lúc: 2024-09-28 14:52:56
Lượt xem: 52

Cố Khinh Chu ngơ ngác nhìn anh trai mình.

 

Những đường gân nổi lên trên trán và mu bàn tay Cố Hàn Chu cho thấy tâm trạng hắn hiện tại đang rất tệ.

 

Không biết đã qua bao lâu.

 

Cố Hàn Chu mở vòi nước, hắn tùy tiện lau m.á.u và nước mắt trên mặt.

 

Cố Khinh Chu do dự một lát, cậu ta an ủi: “Anh, tuy chuyện hôm nay... Không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này. Nhưng... Túc Túc bọn họ có phải có chút hiểu lầm, chờ sau khi bữa tiệc kết thúc, chúng ta đi tìm Túc Túc, nói rõ sẽ biết cụ thể mọi chuyện.”

 

"Hiểu lầm?" Cố Hàn Chu lẩm bẩm, hắn đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm em trai. Hắn dường như đang cười nhạo chính mình: “Hiểu lầm... Hahaha, hiểu lầm…”

 

Bas

"Anh, anh làm sao vậy?" Cố Khinh Chu lo lắng nhìn hắn.

 

Ánh mắt Cố Hàn Chu đột nhiên trở nên lạnh lùng, hắn lau m.á.u từ mũi chảy ra, nói với giọng khàn khàn: “Về nhà.”

 

“Nhưng buổi tiệc còn chưa kết thúc, về sớm có lẽ không tốt cho lắm.” Cố Khinh Chu nhìn Cố Hàn Chu đang lảo đảo bước đi, cậu ta đưa tay ra đỡ hắn.

 

Cố Hàn Chu đẩy cậu ta ra, giọng nói trầm thấp yếu ớt: “Em muốn tham gia thì cứ việc, anh ở lại đây làm gì? Để người khác chế giễu à?”

 

“Nhưng nếu bỏ về giữa chừng, sẽ khiến người ta dễ chê cười hơn.” Cố Khinh Chu nói nhỏ.

 

"Em nói cái gì?" Cố Hàn Chu lạnh lùng nheo mắt.

 

Cố Khinh Chu lập tức hoảng sợ.

 

Cậu ta đỡ anh trai mình, nói: "Em sẽ trở về với anh."

 

Cố Khinh Chu gửi tin nhắn cho Cố Vãn Châu, sau đó lập tức bảo tài xế lái xe về nhà.

 

Cố Khinh Chu nhìn anh trai đang nằm trên ghế, vuốt trán, rồi lại thở dài.

 

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

 

 

Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần đã trải qua đủ mọi chuyện trong tiệc đính hôn, cuối cùng cũng kết thúc bữa tiệc trong sự chúc phúc của mọi người.

 

Vào buổi tối, tất cả khách mời đều ra về.

 

Bùi Túc Nguyệt và Tô Dĩ Trần cùng nhau lên xe. Chiếc xe lái về biệt thự của Tô Dĩ Trần thay vì nhà họ Bùi.

 

Đến cuối ngày, cả hai người ít nhiều đều thấy mệt mỏi.

 

Sau khi trở về biệt thự, hai người thay quần áo, đi tắm, sau đó cùng nhau nằm trên giường đọc tin tức hôm nay.

 

"Các phương tiện truyền thông đã bắt đầu đưa tin về chuyện của chúng ta, em cũng đã yêu cầu nhân viên truyền thông kiểm soát các bình luận trên mạng. Chuyện này sẽ không ảnh hưởng lớn đến anh." Bùi Túc Nguyệt cho Tô Dĩ Trần xem những bình luận của cư dân mạng trên máy tính bảng của cậu.

 

Tô Dĩ Trần đọc bình luận, trong mắt hiện lên ý cười: “Hiện tại mặc dù có thể ngăn mọi người bàn tán, nhưng cũng không thể ngăn được suy nghĩ của bọn họ.”

 

Bùi Túc Nguyệt cười khúc khích, nói: "Anh lợi hại như vậy, nhất định sẽ phải có cách giải quyết."

 

Tô Dĩ Trần nghiêng đầu nhìn cậu: “Em tin anh đến vậy sao?”

 

“Ừ, em tin anh.” Bùi Túc Nguyệt nói, sau đó bất ngờ hôn lên má Tô Dĩ Trần.

 

“Đừng làm loạn.” Tô Dĩ Trần vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu.

 

Bùi Túc Nguyệt cười nhẹ, cậu chớp chớp đôi mắt, ánh mắt đầy vẻ quyến rũ đang thể hiện ham muốn dục vọng, cậu chăm chú nhìn Tô Tô đang mặc bộ đồ ngủ lụa trắng trước mặt.

 

Toàn thân Tô Dĩ Trần tê dại.

 

Anh duỗi những ngón tay thon dài, nhẹ nhàng móc sợi dây bạc trên cổ Bùi Túc Nguyệt, nhìn vào đôi mắt đang vô cùng phấn khích và mong đợi của cậu. Anh hơi cúi đầu, liếm, hôn, mút mát cổ Bùi Túc Nguyệt.

 

Ham muốn trong mắt Bùi Túc Nguyệt ngày càng sâu hơn.

 

Cậu dùng tay ghì Tô Dĩ Trần nép dưới cơ thể mình, nói bằng giọng quyến rũ: "Anh, đừng nói chuyện làm ăn nữa. Ánh trăng đẹp thế này, chúng ta chơi trò chơi nhé."

 

“Trò gì?” Tay của Tô Dĩ Trần bị Bùi Túc Nguyệt giữ chặt, không thể cử động.

 

Đôi mắt anh trong veo như hồ nước, trong đó phản chiếu bóng Bùi Túc Nguyệt.

 

Cậu hưng phấn nhìn Tô Dĩ Trần đang ngoan ngoãn nằm dưới thân mình: “Anh, chúng ta chơi cái này đi.”

 

Tô Dĩ Trần nhướng mày: “Nên dùng nó lên người ai đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-107-tuc-tuc-goi-vo.html.]

 

“Tất nhiên là trên người anh rồi.” Bùi Túc Nguyệt cười khúc khích.

 

“Muốn làm loạn?” Tô Dĩ Trần hỏi.

 

“Không cho em làm loạn, em cũng làm loạn nhiều lần rồi.”

 

Bùi Túc Nguyệt nói xong liền cúi đầu xuống, nhẹ nhàng chạm môi Tô Dĩ Trần.

 

Cậu còn thì thầm vào tai Tô Tô: “Hôm nay là ngày đính hôn của chúng ta. Anh để em làm loạn đi.”

 

Sau đó, cậu buông tay Tô Dĩ Trần ra, đeo khăn bịt mắt cho anh, còng tay anh lại, nói: “Là lỗi của anh, hôm nay anh đã không đeo nó cho em.”

 

“Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn với anh.”

 

“Đây là những gì anh đã nói, anh à.”

Lời vừa dứt, Tô Dĩ Trần cảm nhận bộ đồ ngủ của mình bị cởi ra, một ít chất lỏng nhớp nháp lạnh lẽo nhỏ xuống bụng.

 

“Ưm…” Tô Dĩ Trần không khỏi thở dốc.

 

Bùi Túc Nguyệt bắt đầu xoa nắn cơ thể anh.

 

 

Hai giờ đêm.

 

Tô Dĩ Trần yếu ớt nằm trên giường, anh lại nhìn điện thoại, đọc bình luận của cư dân mạng, mí mắt hơi nặng, cảm thấy buồn ngủ.

 

Bùi Túc Nguyệt pha cho anh một ly sữa.

 

“Ngày mai Lục Minh Phong hẹn gặp anh, em nghĩ anh ta sẽ nói với chuyện quan trọng gì?”

 

Tô Dĩ Trần ôm đầu, lười biếng hỏi.

 

Bùi Túc Nguyệt lấy khăn giấy lau vết sữa trắng như tuyết trên khóe môi anh.

 

Đôi mắt cậu hơi tối, ham muốn dục vọng đã lắng xuống lại bắt đầu khuấy động.

 

Cậu nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tô Dĩ Trần, không đành lòng hành hạ anh thêm nữa, cậu trầm tư nói: “Anh, anh đi ngủ trước đi. Chuyện ngày mai chúng ta nói sau.”

 

“Được rồi.”

 

Tô Dĩ Trần nghe vậy, cũng bỏ điện thoại xuống, giơ ngón tay về phía cậu: “Lại đây ôm anh ngủ.”

 

Bùi Túc Nguyệt nghe lời của Tô Dĩ Trần: “Được rồi, vợ.”

 

Tô Dĩ Trần nói "Hả?"

 

Anh nheo mắt: “Em gọi anh là gì?”

Bùi Túc Nguyệt bước tới, ngồi xổm trước mặt anh, ngoan ngoãn lặp lại: "Vợ."

 

Từ “vợ” được nói rất dè dặt, kiềm chế.

 

Tô Dĩ Trần nhẹ nhàng gãi cằm Bùi Túc Nguyệt. Hai má anh ửng hồng trước tiếng gọi vợ dịu dàng.

 

"Em không thể gọi như vậy được sao?" Bùi Túc Nguyệt chớp mắt, ánh mắt trở nên buồn bã: “Nhưng chúng ta đã đính hôn rồi.”

 

“Đương nhiên có thể gọi.” Tô Dĩ Trần nhìn Bùi Túc Nguyệt với ánh mắt vô cùng dịu dàng.

 

Anh hôn lên trán Bùi Túc Nguyệt, xoa đầu cậu, cười nói: “Bởi vì anh yêu em, nên dù em có gọi thế nào anh cũng sẽ vui vẻ.”

 

Bùi Túc Nguyệt giống như một chú chó đã nhận được một phần thưởng khổng lồ. Đặc biệt khi nghe thấy câu "Anh yêu em", sự phấn khích trong mắt lập tức hiện lên.

 

Sau khi nhận được sự đồng ý từ Tô Dĩ Trần, Bùi Túc Nguyệt vô cùng vui mừng.

 

“Được rồi, nhanh lên giường đi ngủ đi.” Tô Dĩ Trần vỗ vỗ người cậu.

“Được!”

 

Bùi Túc Nguyệt vui vẻ, mỉm cười leo lên giường, sau đó ôm chặt Tô Dĩ Trần vào lòng.

 

Cậu ôm Tô Dĩ Trần như ôm một báu vật quý hiếm, cậu hôn lên trán anh, ở bên anh, gọi tiếng “vợ” ngọt ngào khi có được sự đồng ý của anh, sau đó vươn tay tắt đèn.

 

Cả hai ôm lấy nhau, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

 

 

Loading...