Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạch Nguyệt Quang Vạn Nhân Mê HE Với Thế Thân Rồi! - Chương 120: Cốt truyện tình tay ba Tô, Túc, Cố (phần 2)

Cập nhật lúc: 2024-10-09 13:41:07
Lượt xem: 26

Sắc mặt Cố Hàn Chu cứng đờ, đáy mắt hắn đỏ ngầu, đôi mắt mang theo lửa giận cùng với cảm xúc phức tạp gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh của Tô Dĩ Trần.

 

Hắn cố gắng nhìn thấy gì đó trên khuôn mặt anh.

 

Hắn muốn nhìn thấy vẻ đau lòng, tuyệt vọng, mất mát ở trên mặt Tô Dĩ Trần.

 

Nhưng không có, ánh mắt Tô Dĩ Trần bình tĩnh đến kỳ lạ, như thể đang nhìn một kẻ ngốc.

 

Cố Hàn Chu siết chặt tay, nhếch môi cười lạnh: “Tô Dĩ Trần, tôi muốn nói chuyện riêng với cậu.”

 

Đôi mắt Bùi Túc Nguyệt khẽ nheo lại, cậu nhìn Cố Hàn Chu với vẻ tràn ngập địch ý, cảm giác ghen tị và hận thù mãnh liệt dâng trào trong lòng.

 

Cho dù biết anh không yêu Cố Hàn Chu thật lòng, nhưng anh đã ở nhà họ Cố gần hai năm, thời gian hai năm, Tô Dĩ Trần tôn sùng người đàn ông trước mắt này là người mình yêu nhất, cho dù tất cả chỉ là diễn…

 

Bùi Túc Nguyệt vẫn cảm thấy ghen ghét. Cậu hận không thể làm Cố Hàn Chu biến mất mãi mãi.

 

Móng tay của cậu ghim vào trong da thịt, mắt phượng ửng đỏ đầy ghen ghét, hận ý điên cuồng chợt lóe lên dưới đáy mắt.

 

 

Lục Minh Phong trốn trong góc tối nghe lén, nhìn thấy ánh mắt ghen ghét điên cuồng của Bùi Túc 

Nguyệt.

 

Tim anh ta vừa đập nhanh vừa khiếp sợ.

 

Tất cả bọn họ đều nghĩ sai về Bùi Túc Nguyệt.

 

Bùi Túc Nguyệt chắc chắn không phải là thiên sứ dịu dàng lương thiện.

 

Cậu đứng bên cạnh Tô Dĩ Trần, ngụy trang bản thân thành dáng vẻ dịu dàng, đeo lên chiếc mặt nạ dịu dàng không tên. Trên thực tế, tính cách của cậu u ám điên cuồng đến mức vặn vẹo.

 

Vừa rồi khi Bùi Túc Nguyệt nhìn Cố Hàn Chu, sự ghen tị trong đáy mắt cậu khiến Lục Minh Phong không khỏi cảm thấy ớn lạn.

 

 

Nói chuyện riêng? Tô Dĩ Trần nhíu mày: “Tổng giám đốc Cố, giữa tôi và anh đã không còn gì để nói.”

 

Cố Hàn Chu chuyển tầm mắt sang Bùi Túc Nguyệt, cảm xúc trong đôi mắt hắn phức tạp.

 

Bùi Túc Nguyệt nắm tay Tô Dĩ Trần, sắc mặt tái nhợt, có phần mất mát: "Anh, em không sao, nếu anh muốn nói chuyện riêng với tổng giám đốc Cố, em sẽ không buồn đâu..."

 

Cố Hàn Chu nhíu mày, ánh mắt khó hiểu nhìn Bùi Túc Nguyệt.

 

Tô Dĩ Trần cầm tay cậu, nói: “Xin lỗi, chúng ta không cần phải nói chuyện riêng, Túc Túc không phải người ngoài, không có thứ gì em ấy không thể nghe.”

 

Sắc mặt Cố Hàn Chu cứng đờ.

 

“Tô Dĩ Trần, đây là chuyện giữa tôi và cậu, không liên quan đến Túc Túc, tôi không muốn cậu ta ở bên cạnh nghe chuyện riêng của chúng ta.” Ánh mắt Cố Hàn Chu u ám, lạnh giọng cảnh cáo.

 

Vẻ mặt Tô Dĩ Trần lạnh nhạt: “Giữa tôi và anh không có việc riêng nào cả, tổng giám đốc Cố, anh muốn nói thì mau nói, không nói thì để chúng tôi rời đi, đừng lãng phí thời gian của tôi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/chuong-120-cot-truyen-tinh-tay-ba-to-tuc-co-phan-2.html.]

Sắc mặt Cố Hàn Chu trầm xuống: “Tô Dĩ Trần… cậu!”

 

Bùi Túc Nguyệt khẽ nở nụ cười, khiêu khích nhìn về phía Cố Hàn Chu.

 

Cố Hàn Chu nắm chặt tay, ánh mắt đỏ ngầu lạnh lùng nhìn Bùi Túc Nguyệt, lại nhìn về phía Tô Dĩ Trần:

“Được, vậy tôi nói cho cậu biết mục đích hôm nay tôi tới đây.”

 

“Tô Dĩ Trần, tôi muốn cậu và Bùi Túc Nguyệt hủy bỏ hôn ước, trở về nhà họ Cố.”

 

Tô Dĩ Trần hơi mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn về phía Cố Hàn Chu.

 

Cố Hàn Chu chỉnh lại cà vạt, hắn cúi đầu nhìn Tô Dĩ Trần, đôi mắt cao cao tại thượng, hắn nói: “Tô Dĩ Trần, chỉ cần cậu bằng lòng trở về nhà họ Cố, trở về bên tôi một lần nữa, chuyện cậu đính hôn với Túc Túc, tôi sẽ không tính toán.”

 

“Cậu muốn gì tôi cũng có thể cho cậu.”

 

“Cho dù là tình yêu, tiền tài hay danh vọng.”

 

Cố Hàn Chu nói xong, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Dĩ Trần, tự tin nghĩ rằng Tô Dĩ Trần chắc chắn sẽ đồng ý điều kiện mà hắn đưa ra.

 

Tô Dĩ Trần yêu hắn, sớm muộn sẽ có một ngày cầu xin hắn cho mình được trở về nhà họ Cố.

 

Trong mấy ngày Tô Dĩ Trần rời đi, Cố Hàn Chu cảm thấy không hài lòng với cuộc sống, hắn cần Tô Dĩ Trần.

 

Cho nên, không bằng để hắn chủ động xuống nước.

 

Tô Dĩ Trần nhất định sẽ vui mừng muốn chết.

 

Tô Dĩ Trần tức giận đến mức bật cười, không thể tin nổi vào tai mình, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để nhìn hắn: “Tổng giám đốc Cố, anh đang tấu hài à? Hợp đồng kết thúc quan hệ giữa chúng ta đã ký xong, quan hệ của chúng ta đã chấm hết từ lâu, bây giờ anh muốn tôi trở về là có ý gì?”

 

Bas

Đầu óc Cố Hàn Chu không bị bệnh đó chứ?

 

Tô Dĩ Trần lùi về phía sau một bước.

 

Cố Hàn Chu nghe thấy câu trả lời của anh, sắc mặt cứng đờ, hắn không ngờ Tô Dĩ Trần dám từ chối hắn.

 

Ở trong mắt Cố Hàn Chu, Tô Dĩ Trần yêu hắn, sự dịu dàng mà Tô Dĩ Trần dành cho hắn khiến hắn cảm nhận được sự ấm áp, nếu như không phải yêu hắn, tại sao trước kia lại trả giá vì hắn nhiều như vậy?

 

Tô Dĩ Trần yêu hắn.

 

Cho nên chắc chắn Tô Dĩ Trần vẫn đang xài chiêu lạt mềm buộc chặt.

 

Cố Hàn Chu an ủi lòng mình.

 

Hắn lạnh lùng nói: “Tô Dĩ Trần, đây là lần cuối cùng tôi cho cậu cơ hội, chỉ cần cậu đồng ý trở về nhà, bất cứ thứ gì tôi cũng đều cho cậu. Tôi có thể nuôi cậu, có thể cưới cậu, có thể đối xử tốt với cậu.”

 

Tô Dĩ Trần không có lý do gì để từ chối hắn mới phải.

 

Sự thật là Tô Dĩ Trần cảm thấy Cố Hàn Chu điên rồi.

 

Bùi Túc Nguyệt chắn trước mặt Tô Dĩ Trần, nheo mắt lại, tràn đầy ác ý: "Tổng giám đốc Cố, ở trước mặt tôi, khuyến khích vị hôn thê của tôi chạy theo anh, thật không có đạo đức."

 

 

Loading...