Bạch Nguyệt Quang - Phần 10
Cập nhật lúc: 2024-04-12 09:39:04
Lượt xem: 231
Trần Cận Châu và tôi tổ chức đám cưới khi con chúng tôi được ba tuổi.
Cha mẹ anh ấy đã gác lại mối hận thù mấy năm kia đi, khi nhìn thấy khuôn mặt của Trần Cận Châu, bố mẹ tôi đã hiểu được phần nào tình cảnh khó khăn giữa tôi và anh ấy.
Họ đều chân thành chúc chúng tôi, hy vọng chúng tôi có thể cùng nhau bách niên giai lão.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Một bé trai và một bé gái tiến vào lễ đường, vừa đi vừa rải từng cánh hoa.
Sau lần không từ mà biệt đó, đây là lần đầu tiên cô ấy trở về và tham gia dự đám cưới của chúng tôi.
Sau khi cô ấy rời đi, Phó Vân đã khóc rất lâu, Trần Cận Châu đã phải an ủi anh ta rất nhiều.
Trần Cận Châu kể lại Phó Vân vì muốn trả ơn Giang Dao mà lớn lên đòi cưới cô ấy, Phó Nhã Nhã sau khi biết chuyện đã liên tục mắng mỏ Phó Vân.
Việc đầu tư vào dự án cổng sạc rất thành công, Trần Cận Châu trở thành một trong những người đầu tiên thu về thành công trong phương diện này, thu về doanh thu khủng.
Ngay sau đó, anh tiếp tục đầu tư vào lĩnh vực logistics.
Kết hợp giữa sự phát triển của Internet và sự xuất hiện của kỷ nguyên thương mại điện tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bach-nguyet-quang/phan-10.html.]
Ba năm sau, trong buổi hộ báo được giới truyền thông phỏng vấn, Trần Cận Châu đã lôi theo Phó Vân đến. Trên tay Phó Vân còn cầm theo một chiếc nhẫn sáng ngời.
Tôi choáng váng. Bởi vì chiếc nhẫn chính là chiếc mà tôi và Phó Thẩm Diên đã chọn hôm đính hôn.
Sau này nó vẫn được đeo trên tay Giang Dao.
Tôi đã không gặp cô ấy kể từ đó.
"Dì Tần, một người chú nhờ cháu đưa nó cho dì. Chú ấy nói dì rất tốt lại có tầm nhìn xa trông rộng. Ông ấy xin lỗi dì vì chuyện lúc trước."
Tôi không nhận mà nói với Phó Vân:
"Sau này nếu như cậu tìm được một cô gái mình thực sự thích. Muốn cùng cô ấy đi hết quãng đời còn lại, thì hãy trao cho cô ấy chiếc nhẫn này."
Phó Vân cầm chiếc nhẫn, gật đầu thật mạnh.
Anh phóng mắt nhìn ra xa, nhìn đám đông ồn ào, tự hỏi liệu mình có thể nhìn thấy người đàn ông không cạo râu đứng trong đám đông với đôi mắt tràn đầy thăng trầm của cuộc sống hay không.
- The end -