Bãi Công Về Làm Đại BOSS - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-07-07 16:17:55
Lượt xem: 887
Chắc là anh ta vẫn chưa thể ổn định được về mặt tâm lý, khó hiểu khi thấy tôi tỏ ra thờ ơ với anh ta.
Chắc anh ta nghĩ rằng vì anh ta đang phát triển rất tốt trong làng giải trí nên tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh ta, vẫy một cái là đến, đuổi 1 câu là chạy.
Giống như lúc chúng tôi chia tay, Tống Khải luôn nghĩ rằng tôi vẫn sẽ là chó l.i.ế.m kiên trì ở bên.
Không ngờ tôi lại quyết đoán hơn anh ta tưởng.
Khi tôi đang bối rối vì bị Tống Khải chặn lại, đột nhiên anh ta bị đẩy ra từ phía sau.
Động tác hơi mạnh đó nha.
Tống Khải gần như bị ngã sấp mặt.
Anh ta giận dữ quay lại nhìn người đã đẩy mình.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Anh trai tôi không hề liếc nhìn người mình vừa đẩy ngã, quay ra hỏi tôi:
"Tên này là ai?"
“Chịu, chó hoang chạy đầy đường, sao mà em biết được?”
"Hạ Nhiêu!" Tống Khải nổi giận.
"Nó đã nói là không quen không biết rồi.
Tôi cảnh cáo cậu, tránh xa Hạ Nhiêu ra. Nếu còn lảng vảng bên cạnh con bé, thì liên hệ trước với đài hoá thân hoàn vũ đi là vừa."
Anh trai nắm lấy tôi, lạnh lùng uy h.i.ế.p Tống Khải.
Tống Khải hung dữ nhìn tôi và anh trai, nhưng đột nhiên nhìn thấy hai vệ sĩ cao lớn đứng sau lưng hai anh em nên không dám nói gì nữa.
Hơn nữa, Tống Khải vẫn là người của công chúng, không dám gây chuyện.
Anh ta chỉ có thể nghiến răng nhìn tôi và anh trai bước lên chiếc Rolls-Royce màu đen và lái đi.
5.
Ngồi trong xe ô tô. Tống Khải lại gửi cho tôi một tin nhắn khác.
Cuộc chia tay ban đầu diễn ra trong hoà bình nên chưa đến mức phải chặn thông tin liên lạc của nhau.
[Hạ Nhiêu, anh không ngờ rằng em vẫn không nói gì cả, thật tiếc khi anh vẫn không thể lo lắng cho em, là anh cảm thấy có lỗi với em, là anh suy nghĩ nhiều rồi.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/bai-cong-ve-lam-dai-boss/chuong-5.html.]
Tôi có thể ngửi thấy mùi chua của Tống Khải bốc lên nồng nặc dù đã qua lớp màn hình.
Tôi phớt lờ anh ta.
Hiện tại tôi đang nói chuyện với anh trai về việc rút lui khỏi ngành.
Tống Khải vẫn không chịu bỏ cuộc.
Các tin nhắn liên tục gửi đến và giọng điệu ngày càng trở nên tồi tệ.
[Tôi thực sự không ngờ rằng cô sẽ chìm đến mức này? ! Cô không nghĩ mình là một kẻ hèn hạ như thế nào sao? ]
[ Giữa cô và Bạch Chỉ khác nhau một trời một vực. Dù Bạch Chỉ có tệ đến đâu, cô ấy cũng sẽ không bao giờ làm chuyện mờ ám như cô. ]
[Cô thực sự đã phá huỷ mọi hình ảnh tốt đẹp của cô trong tâm trí tôi. Tôi luôn cho rằng cô thật cao thượng. Ha. Tôi đã đánh giá cô quá cao.]
Tôi bực mình vì tiếng tin nhắn ồn ào, không chịu nổi liền trả lời:
[Nếu anh không muốn tôi gửi lịch sử trò chuyện của anh cho cẩu tử thì nín ngay cái mồm vào !]
Một câu nói lập tức khiến Tống Khải dừng lại.
Tôi cười khẩy.
Đối với Tống Khải, sự nghiệp quan trọng hơn bất cứ điều gì khác, điều đó thể hiện rõ khi anh ta chọn Bạch Chỉ vì muốn ké nhiệt của cô ta.
Tất nhiên người như anh ta thì có cái quái gì mà mong với đợi được.
Với đôi hoả nhãn kim tinh cha mẹ sinh ra, thoáng qua là tôi biết anh ta là người như thế nào rồi.
Sau khi tiễn vong Tống Khải đi, tôi nhận được một cuộc gọi khác từ người đại diện của mình.
Người kia lạnh lùng hỏi tôi: “Cô đang ở đâu?”
"Trên đường về nhà."
"Hôm nay trong cuộc phỏng vấn trực tiếp cô đã nói những điều vớ vẩn gì vậy? Cô muốn so sánh cái gì với Bạch Chỉ?"
Người quản lý kịch liệt lên án tôi.
"Cô có biết hiện tại cô đang bị mắng trên hot search không?! Tôi đã cảnh báo cô từ lâu rồi, công ty chúng ta không cần nghệ sĩ tai tiếng, cô muốn công ty hoàn toàn từ bỏ cô sao?”
“Vậy thì từ bỏ đi.”