Bản Án Màu Hồng - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-05-14 09:02:15
Lượt xem: 957
Lại là tòa nhà dân cư dang dở đó.
Tôi bị kéo lê đến bãi đất trống, ngẩng đầu lên, Ôn Như đã đứng ở đó.
Tôi còn chưa đứng vững, đầu gối đã bị người ta đá một cái, cả người quỳ xuống trước mặt Ôn Như.
Ôn Như nhìn tôi từ trên cao, đầu ngón tay nâng cằm tôi lên:
"Giang Niệm, hôm nay cô vui lắm nhỉ."
"Làm tôi mất mặt trước mọi người, lại còn quyến rũ Chu Tịch trong giờ thể dục, cô thích vả mặt tôi như vậy sao?
"Phải phạt cô thế nào đây?"
Cô ta cười khẽ, tóc tôi bị người ta giật ngược ra sau, đau rát.
Ôn Như giơ tay tát tôi một cái, móng tay dài cố ý của cô ta cào lên mặt tôi một vết đỏ, sau đó lại là một cái tát nữa.
"Cô nên quỳ xuống dập đầu, khóc lóc cầu xin tôi mới phải."
Nghe vậy, chị đại dùng sức ấn đầu tôi xuống, trán tôi đập mạnh xuống đất đá.
Những cú đ.ấ.m và tát liên tiếp giáng xuống người tôi, rất đau, còn kèm theo tiếng ù tai.
Đau thật——lúc anh trai bị đánh trong ngõ, cũng đau như vậy sao.
Ôn Như cười duyên dáng, nhặt một lon nước ngọt bằng nhựa trên mặt đất, lắc lắc, đổ lên đầu tôi, lạnh thấu xương.
Tôi khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn Ôn Như, khóe miệng nở một nụ cười, miệng mấp máy:
"Cô nói gì cơ?"
Ôn Như nhướng mày, đưa tai đến gần miệng tôi.
Tôi cười khẽ trong cổ họng: "Tôi nói... khuôn mặt này của cô, thật xấu xí đến chói mắt."
Cô ta tức giận đến méo mặt, tiếp tục tát vào mặt tôi.
Đánh mệt rồi, liền bảo người ta lột quần áo tôi, sau đó lấy điện thoại ra, cười tủm tỉm nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-an-mau-hong/chuong-13.html.]
"Không biết mọi người nhìn thấy dáng vẻ này của nữ sinh giỏi nhất trường chúng ta, sẽ có phản ứng gì nhỉ?"
Quần áo tôi bị xé rách một nửa, trong ngõ truyền đến những tiếng động bất thường.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Những cô gái trẻ cũng thận trọng dừng lại, nhìn ra bên ngoài.
Tôi bất lực nằm trên mặt đất, ánh mắt nhìn về phía ngã rẽ, thở hổn hển nhưng sự khoái trá lại tràn ngập trong lòng.
Chị đại lại đá tôi hai cái, rồi đề nghị với Ôn Như: "Tiểu Như, đừng ở đây, không an toàn, đến chỗ cũ đi."
Tiếng cười lại vang lên trong đám người.
Tôi bị đưa đến quán bar Phồn Hoa.
Quán bar vừa ồn ào vừa tối, chỉ có những ánh đèn neon lốm đốm chiếu vào mặt tôi, rất ít người chú ý đến tôi.
Ngay cả khi nhìn thấy, cũng coi như chuyện thường ngày.
Tôi bị ấn vào một góc, Ôn Như ngồi cạnh tôi, châm một điếu thuốc lá.
Cô ta cười nói với chị đại:
"Không phải cô nói là ông chủ có bán loại thuốc đó sao? Đi lấy một ít về, thử xem hiệu quả trên con chuột bạch của chúng ta thế nào."
Chị đại hiểu ý rời đi, một lúc sau, tay cầm một túi nhựa trong suốt đựng thuốc.
Cô ta vỗ mặt tôi: "Há miệng ra."
Tôi không chắc đây là loại thuốc gì nên không nói gì, lạnh lùng nhìn cô ta.
Chị đại cười khẩy, tát một cái vào mặt tôi.
"Tao bảo mày há miệng ra!"
Ôn Như cười khẩy, ấn đầu t.h.u.ố.c lá trên tay vào mu bàn tay tôi, cảm giác bỏng rát như kim châm cuối cùng cũng khiến tôi không nhịn được mà hét lên thảm thiết.
Ngay khi chị đại chuẩn bị nhét viên thuốc vào miệng tôi, một giọng nam trầm khàn vang lên bên tai tôi:
"Các người đang làm gì vậy?"
Tôi ngẩng đầu, chạm mắt với Chu Tịch.