Bản Án Màu Hồng - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-05-14 09:04:58
Lượt xem: 620
Giọng điệu của cậu ta mang theo sự chế giễu.
Tôi cười, cụp mi, đưa tay phủ lên mu bàn tay cậu ta nhưng giọng điệu lại có phần chế giễu.
"Anh muốn báo thù cho tôi sao?"
Chu Tịch như thể nghe được chuyện gì thú vị:
"Báo thù cho cô, cô có thể làm gì cho tôi?"
Tôi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cậu ta.
Chu Tịch không giãy ra, ánh mắt rực sáng:
"Cô không sợ tôi đưa ra yêu cầu quá đáng sao?"
Tôi nhướng mày: "Quá đáng đến mức nào? Muốn ngủ với tôi?"
Chu Tịch cứng đờ, sắc mặt tối sầm, phản tay nắm lấy cổ tay tôi:
"Cái miệng này của cô đúng là... luôn có thể thốt ra những lời khiến tôi bất ngờ."
Tôi đương nhiên không nghĩ đến chuyện để Chu Tịch báo thù cho mình.
Nhận ra việc mình tiếp tục ngồi đây chỉ là lãng phí thời gian, tôi dùng sức giằng tay cậu ta ra, đứng dậy định đi.
Chu Tịch không có phản ứng gì, tôi đi đến trước mặt đám côn đồ, có người đưa tay nắm lấy cánh tay tôi, cười đểu giả:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-an-mau-hong/chuong-15.html.]
"Chị dâu, thế là đi rồi à? Không ngồi thêm một lát nữa sao."
Tôi định hất tay ra, giọng nói trầm thấp của Chu Tịch vang lên từ phía sau:
"Đừng đụng vào cô ấy."
Người đó bực bội buông tay.
Đi ngang qua tên phản bội, anh ta đang cúi đầu chơi điện thoại, tôi nhanh chóng đánh giá anh ta một lượt mà không để lộ dấu vết.
Ngoài việc quầng thâm mắt rất nặng, ngoại hình không có gì đặc biệt, còn màn hình điện thoại của anh ta là chi tiết thanh toán chuyển khoản số dư.
Nó hiển thị số dư chỉ còn vài đồng.
Nhưng bên dưới lại hiển thị hàng chục khoản chi tiêu số nguyên khổng lồ vào các thời điểm khác nhau.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tên này rất thiếu tiền, ít nhất là hiện tại.
Tôi chưa kịp xem kỹ thì đã chạm mắt với tên phản bội, ánh mắt anh ta uể oải, không có cảm xúc gì.
Tôi cố kìm nén ham muốn đ.â.m c h ế t anh ta, quay người rời khỏi chỗ ngồi.
Ra khỏi quán bar Phồn Hoa, tôi phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của người đi đường đổ dồn về phía mình, lấy một chiếc điện thoại từ trong cặp sách ra.
Tôi đeo tai nghe không dây, mở ứng dụng điều khiển từ xa bút ghi âm, nhấn nút ghi âm - Chiếc bút ghi âm trong cặp sách của Ôn Như đã bị tôi lấy ra từ trước khi cô ta phát hiện.
Ngay lúc Chu Tịch và chị đại đối đầu nhau, tôi đã lợi dụng lúc trời tối, nhét lại bút ghi âm vào khe hở dưới ghế sofa trong chỗ ngồi.