Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bản Án Màu Hồng - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-05-14 08:53:29
Lượt xem: 3,280

Trong giờ thể dục, tôi đã cảm nhận được thành ý muốn "làm quen lại" của Chu Tịch.

 

Mặc dù cậu ta bị thương ở một tay nhưng trên sân bóng vẫn có thể được coi là oai phong lẫm liệt.

 

Bỏ qua ánh mắt lạnh lùng thỉnh thoảng cậu ta nhìn tôi, tôi chỉ tự mình suy nghĩ về phương pháp giải bài toán cuối cùng trên tờ giấy kiểm tra.

 

Tuy nhiên, những quả bóng rổ liên tục bay về phía tôi khiến tôi không thể không chuyển sự chú ý sang sân bóng.

 

Lần cuối cùng, tôi nhìn xung quanh một vòng, sau đó mượn hành động buộc dây giày, lặng lẽ điều chỉnh vị trí của mình.

 

Quả bóng rổ trong tay Chu Tịch theo một đường parabol hoàn hảo bay chính xác về phía tôi, tôi nghiêng đầu né tránh.

 

Giây tiếp theo, sau lưng truyền đến một tiếng bóng rổ đập vào cơ thể đau đớn, kèm theo một tiếng hét thảm thiết.

 

"Á——!"

 

Một vài nhóm nữ sinh rải rác đều xông về phía sau tôi, các nam sinh đều dừng chạy, nhìn về phía tôi.

 

Còn nguồn gốc của tiếng hét thảm thiết - Ôn Như, lúc này đang ôm mặt, nức nở.

 

Thấy vậy, gần như cả lớp đều vây quanh, bận rộn an ủi bông hoa nhỏ bị thương này.

 

Chỉ có Chu Tịch dừng lại cách đám đông vài bước, im lặng nhìn tôi.

 

Thấy tôi cũng nhìn cậu ta, cậu ta mấp máy miệng, khẩu hình rõ ràng là nói:

 

"Cố ý?"

 

Các nữ sinh đã bắt đầu xì xào bàn tán bênh vực Ôn Như.

 

"Thằng khốn nào đánh bóng rổ vậy, bay được đến đây cũng giỏi đấy, có kỹ thuật này sao không đi đánh NBA luôn đi."

 

"Chính là Chu Tịch, tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta cố ý ném bóng rổ về phía này."

 

Nhưng các nam sinh vẫn còn chột dạ bênh vực "đại ca" trong nhóm của họ, cố tình chuyển chủ đề:

 

"Đừng nói nhiều nữa, đưa Ôn Như đến phòng y tế trước đã."

 

"Đều là vô tình thôi mà..."

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Chu Tịch khoanh tay trước ngực, không nói một lời, sắc mặt rõ ràng rất khó coi.

 

Cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, cuối cùng tiến lên vài bước, dừng lại trước mặt Ôn Như, giọng nói có phần cứng nhắc:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-an-mau-hong/chuong-5.html.]

"Tôi đưa cậu đến phòng y tế."

 

Lông mi vừa khóc xong của Ôn Như ửng đỏ, thảm thương nở một nụ cười, dáng vẻ đáng thương.

 

"Không cần đâu, bạn học Chu Tịch, tôi tin là cậu cũng không cố ý, tôi không đau lắm, mọi người đừng trách cậu ấy nữa."

 

"Cái gì mà không cố ý chứ, cũng không biết nói một câu xin lỗi sao?"

 

"Đúng vậy, trước còn ân cần với người khác, bây giờ lại ra vẻ."

 

Một câu "không cố ý" lại khiến những lời bàn tán râm ran nổ ra, các nữ sinh nói một câu tôi một câu, câu nào cũng đ.â.m vào xương sống của Chu Tịch.

 

Cuối cùng, Chu Tịch quát một câu "Im miệng!" đầy tức giận, khiến cả sân im phăng phắc.

 

Ngay cả Ôn Như cũng sợ đến trợn tròn mắt, khó hiểu nhìn cậu ta.

 

Chu Tịch mặt lạnh như băng, dứt khoát bỏ qua Ôn Như, cúi người duỗi dài cánh tay, nhặt quả bóng rổ trên mặt đất rồi quay lại sân bóng, kéo theo phần lớn các nam sinh cũng theo cậu ta về chơi bóng.

 

Nhìn vẻ mặt thất vọng của Ôn Như, cùng với tia u ám thoáng qua trong mắt cô ta, tôi cười mỉa trong lòng.

 

Cô ta tự cho mình là khôn ngoan, đặt mình vào thế yếu, có thể khơi dậy cảm giác tội lỗi của Chu Tịch, từ đó tạo dựng cho mình một hình tượng hoa sen trắng ngây thơ hoàn hảo để lấy lòng mọi người.

 

Nhưng không ngờ tính cách của Chu Tịch lại kiêu ngạo tự đại và coi thường mọi thứ, cậu ta xin lỗi, chỉ có thể là vì cậu ta muốn xin lỗi.

 

Bị ép lên cao điểm đạo đức để xin lỗi, cậu ta không muốn.

 

Thể hiện sự ưu ái với các cô gái chỉ là bản năng nguyên thủy của cậu ta với tư cách là một sinh vật đực.

 

Thật sự đẩy cậu ta lên đầu sóng ngọn gió, bị mọi người chỉ trích, cậu ta chỉ cảm thấy chán ghét và phản kháng.

 

Chỉ là một tên con trai thối mặt dày thôi.

 

Không nhận được lời xin lỗi và sự quan tâm của Chu Tịch, Ôn Như dứt khoát không thèm giả vờ nữa.

 

Cô ta nhanh chóng đứng dậy, như một người không có chuyện gì, nhìn về phía Chu Tịch với vẻ mặt suy tư, không biết đang nghĩ gì.

 

Tan học, tôi vẫn đang ngồi trên chỗ của mình sắp xếp cặp sách, Giang Hành đã đợi ở cửa lớp chúng tôi từ lâu.

 

Anh ấy dựa vào cửa lớp chúng tôi, không ít người bị thu hút sự chú ý.

 

Tính tình lạnh lùng của Giang Hành lại không hề có chút khí chất của một Bking, anh ấy nhướng mày, vẫy tay về phía tôi, ra hiệu tôi ra ngoài.

 

Tôi dùng một tay xách cặp lên đeo trên vai, trước khi đi, tôi cố ý nhìn vào chỗ ngồi của Ôn Như - không có ai.

 

Loading...