Bạn bè bình thường - 10 (END)
Cập nhật lúc: 2024-07-11 20:49:56
Lượt xem: 6,269
Hắn lấy 500 tệ và đãi tôi một bữa lẩu. Hắn ngồi đối diện với tôi, tôi không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn, chỉ nhớ được giọng nói của hắn, đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy sự mờ mịt khó hiểu trên khuôn mặt hắn, hắn hỏi tôi: “Thập Nguyệt, chúng ta cứ như vậy, khi nào mới có thể vượt trội đây ?”
Sau bữa ăn đó, tôi đến gặp Lý Niệm. Kể từ khi ông ta ly hôn với mẹ tôi, mẹ tôi chưa bao giờ gặp lại ông ta nữa, chứ đừng nói đến tiền bạc và tài sản của ông ta. Ngay cả khi ông ta đưa cho tôi thẻ ngân hàng không giới hạn, tôi và mẹ tôi cũng chưa bao giờ dùng nó.
Đó là lần đầu tiên tôi cầu xin ông ta, vì Tần Tranh
Tôi vẫn còn nhớ vẻ mặt ngạc nhiên của Lý Niệm. Ông ta chắc chắn rất vui mừng khi tôi sẵn lòng nhờ ông ta giúp đỡ, nhưng tôi cũng nhớ những lời nói đầy ẩn ý của ông ta: “Thập Nguyệt, trong xã hội chăm chỉ làm việc, nếu dù chỉ là chuyện nhỏ này cũng không thể đương đầu được, cần ba hỗ trợ, vậy cậu ta không xứng trở thành con rể nhà họ Lý”
Mặc dù nói như vậy nhưng ông ta rốt cuộc cũng để ý đến Tần Tranh, ở vài nơi công cộng khen ngợi hắn mấy câu.
Sự ưu ái từ phía trên là ánh sáng dẫn đường cho sự nghiệp sau này của Tần Tranh tự nhiên thành công, bản thân hắn cũng là người thông minh và có năng lực.
Tôi chỉ không ngờ rằng đến một lúc nào đó trên con đường đương đầu này, chúng tôi lại xa nhau.
Hắn giống như Trạng Nguyên thời cổ đại, muốn thông qua “Công chúa” ưu ái một bước lên trời, đây có lẽ chính là điểm nổi bật của hắn.
Giọng điệu của hắn từ không gian chuyện cũ trước kia, với một tiếng thở dài hoài niệm: “Sao chúng ta lại trở nên như thế này?”
Tôi cười khẩy: “Tần Tranh, đừng chơi ván bài tình cảm năm xưa với tôi, tôi hiểu hành vi trước kia của anh là chim khôn chọn cành mà đậu, nhưng bây giờ, đừng để tôi lại coi thường anh.”
Hắn cũng mỉm cười, nghiêng đầu chăm chú nhìn tôi, một lúc lâu sau, nụ cười trên môi nhạt dần, vẻ mặt lộ ra chút nghiêm túc: “Bạn bè bình thường cũng không làm được sao? Thập Nguyệt, anh từng phản bội em, em giấu anh, chúng ta có được xem như hòa nhau không?”
“Tần Tranh.” Tôi thở dài, quay lại nhìn hắn không chút cảm xúc: “Tôi thậm chí không biết câu “xem như hòa nhau” của anh nghĩa là gì.”
“Sự bình đẳng mà anh đang nói đến là dựa trên thân phận của tôi là con gái của Lý Niệm. Anh thực sự chưa bao giờ nghĩ đến điều đó sao? Nếu tôi không phải là con gái của Lý Niệm, kết cục của tôi sẽ như thế nào?”
“Tôi chứng kiến anh lén lút ngoại tình với con gái của Chủ tịch một công ty lớn, mà tôi phải lựa chọn từ chức dưới quyền lực và sự áp bức của các người, theo thỏa thuận, tôi thậm chí không thể làm việc trong cùng ngành. Sự tích lũy, công sức và sự chăm chỉ của tôi trong nhiều năm qua đều trở thành bước đệm cho tình yêu giữa anh và Lý Khanh Khanh.”
“Khi tôi đang đứng ngoài đầu đường hồn bay phách lạc hứng gió lạnh, tôi còn nghĩ rằng anh và Lý Khanh Khanh sẽ tận hưởng cuộc sống tốt nhất trong các tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố.”
“Tần Tranh, hiện tại anh nói cho tôi biết, chúng ta hòa nhau sao? Anh nghĩ chúng ta hòa nhau như thế nào?”
Cuối cùng, tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt thất thần của hắn, khẽ mỉm cười, xa cách lại lành lùng, lịch sự nói: “Tần Tranh, không có gì gọi là hòa nhau, anh nợ tôi, cả đời này đều nợ, mà tôi không sẵn sàng khoan dung tha thứ cho anh.”
“Sau này bụi về với bụi, đất về với đất, gặp lại, cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.”
Nói xong, tôi không lãng phí thời gian nói những điều vô nghĩa với hắn nữa, tôi giơ tay nhìn thời gian, lịch sự nói: “Đã đến lúc anh phải đi rồi”.
Bóng lưng Tần Tranh rời đi có chút lảo đảo, mấy năm nay, tôi rất ít khi nhìn thấy bộ dáng chật vật như vậy của hắn.
Nhưng đây là con đường hắn đã chọn.
11.
Sau đó, tôi gặp lại Tần Tranh một hoặc hai lần tại các hội nghị thượng đỉnh trong ngành.
Khi đó, tôi đã đảm nhận vị trí của Lý Niệm, đi đến đâu cũng được xoay quanh. Hắn đứng ngoài đám đông, tại khởi đầu ở công ty mới từng chút một vươn lên.
Hắn thậm chí còn không có tư cách để nói chuyện với tôi.
Sau này, khi đang ăn tối với Lý Niệm, thỉnh thoảng tôi nghe ông ta nhắc đến cảm xúc của Lý Khanh Khanh, nói rằng cô ta bị lừa tiền lừa sắc, không có đầu óc.
Không biết Tần Tranh và Lý Khanh Khanh chia tay khi nào, nhưng không có gì đáng ngạc nhiên khi hai người đến với nhau vì lợi ích mà lại chia tay vì lợi ích.
Tôi cầm tách trà nhìn khu vườn đầy màu sắc đang nở hoa.
Tháng tư xuân đi, hoá ra đã một mùa xuân nữa đã qua.
Chuyện xưa đã thành quá khứ, thuyền nhẹ lướt vạn trùng sơn.
(--END--)
Truyện cuar cùng tác giả bộ này đã full và đăng tại Monkeyd:
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
- BẠN BÈ BÌNH THƯỜNG
- KIM CHỦ XẾP HẠNG 9
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-be-binh-thuong-oirm/10-end.html.]
- BAY KHỎI BẦU TRỜI CỦA ANH
- TÌNH YÊU TAN VỠ
- HOÀNG ĐẾ DỰ PHÒNG
- THẨM THIẾN DIỆP CỦA TÔI
- TÌNH YÊU ĐẪM MÁU
----------------------
Tỷ muội tâm giao nhờ ta gửi giùm thư tình cho Đường tiểu tướng quân. Cũng tiện, ta gửi giùm.
Ai ngờ hai ngày sau, hắn chặn xe ngựa của ta lại.
"Hôm trước ta chờ nàng ở lầu Xuân Hi tới nửa đêm, sao nàng không tới?"
"Chờ tới nửa đêm không có ai tới hết sao?"
Đường Thước trả lời: "Cũng có một nữ nhân không biết tốt xấu tới, ta sai thị vệ đuổi đi luôn."
Ta lườm một cái, nói: "Ta khuyên ngươi nhìn lại chữ ký người gửi đi."
1
Ta lừa ấu đệ uống một chén đinh hương đắng khiến nó ói tới mật xanh.
A nương tức giận, mắng ta cả đêm, điểm tâm cũng không cho ta ăn, ném ta lên xe ngựa, để ta đi thôn trang ở ngoại thành cho bình tĩnh lại.
Đi được nửa đường, xe ngựa bị người ngăn lại.
Nam nhân mặc y phục gấm hùng hổ vén rèm xe: "Hôm trước ta đợi nàng ở Xuân Hi lâu tới nửa đêm, sao nàng không tới?"
Ta thấy không hiểu: "Đường Thước, não ngươi hỏng rồi hả?”
Hắn lấy ra phong thư màu hồng nhạt trong tay áo: "Đây là thư hôm trước nàng tự tay đưa cho ta.”
Ta trợn mắt nhìn: "Không sai. Thư là ta đưa nhưng không phải ta viết.”
Ta vểnh tai lên, chuẩn bị lắng nghe tin đồn: "Ngươi đợi tới nửa đêm, không ai đến sao?”
Đường Thước hít sâu một hơi, nhẫn nại: "Có một nữ nhân không biết tốt xấu tới, nói là đến theo lời hẹn, nhưng ta không biết nàng, nên để thị vệ đuổi nàng ra ngoài!”
Ta nhìn thị vệ cao lớn thô kệch phía sau hắn, hít thật sâu, hất cằm, phát thiện tâm nói: "Ta khuyên ngươi nên nhìn kỹ chữ ký trong thư.”
Hắn cúi đầu xoay người lại, sắc mặt thay đổi, như bị đả kích rất lớn: "Cát, Tố, Tố?"
Cát Tố Tố thường lui tới với ta, xem như tiểu tỷ muội của ta, hai ngày trước nàng bẽn lẽn nói với ta nàng thích Đường Thước, nhờ ta gửi giúp thư tình.
Cũng tiện, Kỷ Uyển ta cũng vui vẻ nhận lời.
Nhị tiểu thư của Lại bộ Cát Thượng thư mặc dù không xinh đẹp bằng ta, nhưng cũng là khuê tú dịu dàng. Đường Thước lại đuổi người ta ra ngoài, thật sự là không biết tốt xấu.
“Ta không biết nàng." Đường Thước bình tĩnh nhìn ta, ánh mắt xinh đẹp hoa đào ẩn chứa thất vọng: "Ta tưởng là nàng..."
Ta? Tại sao ta phải viết thư tình cho hắn?
Thân phận ta tôn quý, vừa sinh ra đã được phong làm Hoa Vinh quận chúa. Hoàng đế là cữu cữu của ta, trưởng công chúa là mẫu thân của ta, thái hậu là đích thân tổ mẫu của ta.
Địa vị cao quý như thế, lại viết thư tình cho Đường Thước hắn?
Hắn đang nằm mộng đó hả? Xứng sao?
Đọc full QUẬN CHÚA KHÔNG DỄ LÀM tại Monkeyd