Bán Chén Lệ Chi Cao - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-05-30 19:56:56
Lượt xem: 880
"Lý Bồng Bồng."
Ta ném một cái cổ vịt qua: "Ăn vịt của ngươi đi."
Triệu Đào Đào chính là bạn của ta, phụ thân nàng ấy và phụ thân ta đấu đá nhau mười mấy năm, chúng ta từ trong bụng mẹ đã coi đối phương là kẻ thù.
Nhưng không ngờ nàng ấy lại thích nam sắc, thế là chúng ta trở thành bạn bè.
"Quý phi nương nương cát tường."
Các phi tần có mặt đều cung kính hành lễ với ta, ta nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, định rời đi, nhưng cơn đau tim đột ngột ập đến khiến ta không thở nổi.
Lần đau tim trước là trước khi tiến cung, nhưng sau khi ta mua liền một lúc hai mươi gian nhà thì đã khỏi.
Chẳng lẽ đây là dấu hiệu của việc ra oai?
Ta nắm chặt lấy tay vịn, để cho các cung nữ nâng kiệu loan vào Ngự hoa viên, cơn đau dần dần biến mất, ta nghiêng người sang một bên, cố ý để lộ mặt bên trái của mình.
Nhưng khi ánh mắt lướt qua, ta lại nhìn thấy từng khuôn mặt đang cố gắng nở nụ cười, ánh mắt hoặc là khinh thường, hoặc là chán ghét,
Bọn họ không hài lòng với ta.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mỗi người một số phận, con đường nào cũng đều dẫn đến thành Rome, có người vừa sinh ra đã ở vạch đích.
Ta biết cảm giác đó.
Bởi vì ở thời hiện đại, ta chỉ là một nhân viên văn phòng 997 bị bóc lột sức lao động, vì muốn thay đổi vận mệnh, ta không ngừng làm việc tốt, giúp đỡ bà cụ qua đường, nhận nuôi chó mèo hoang, đến viện dưỡng lão chăm sóc người già.
Có lẽ chính vì đã cảm động trời xanh, nên mới để cho ta đầu thai vào một gia đình có xuất thân khủng bố như vậy.
Đương nhiên, tất cả những điều này đều là do ta bịa ra.
Ta cũng không biết tại sao mình lại xuyên không đến đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-chen-le-chi-cao/chuong-3.html.]
Nhưng ta có lỗi gì chứ?
Anan
Ta chẳng qua chỉ là một kẻ tham tiền háo sắc thôi mà?
Điều đáng ghét nhất chính là Triệu Đào Đào, kẻ chỉ biết ăn cổ vịt kia lại không có chút nhãn lực nào, chỉ một câu nói đã châm ngòi cho cuộc chiến.
"Lý Bồng Bồng, Trương quý nhân là tài nữ do đích thân Bệ hạ sắc phong, lợi hại hơn ngươi nhiều, một kẻ vô học như ngươi."
Ồ, đây là muốn gây chuyện à?
Ta dùng ánh mắt đầy từ ái nhìn người con gái có dáng vẻ thanh tú trước mặt, nét dịu dàng đặc trưng của con gái Giang Nam khiến ta không khỏi động lòng thương xót.
"Tục ngữ có câu người ta có thể một ngày không ăn cơm, nhưng không thể không đọc sách, không biết Trương quý nhân ngày thường thích xem sách gì? Nói ra nghe xem, chúng ta là người đọc sách với nhau, cùng nhau trao đổi."
Trương quý nhân lập tức mừng rỡ như thể học sinh giỏi trong lớp biết đáp án được gọi lên bảng trả lời vậy.
"Bẩm Quý phi nương nương, ngày thường thiếp thân thích xem Luận Ngữ, thơ phú, không biết nương nương xem gì ạ?"
"Bản cung thích xem Nghi thức giao tiếp ứng xử giữa nam nữ."
Trương quý nhân ngẩn người, chắc là đang không hiểu đây là loại sách gì, mà ta cũng không muốn để cho nàng ta biết trong đầu ta toàn là rác rưởi gì.
Cuộc so tài vẫn tiếp tục.
"Thiếp thân thích xem Đạo Đức Kinh."
"Bản cung thích xem Cách Điều Trị Thống Kinh."
Trong sảnh lập tức vang lên từng trận âm thanh quỳ xuống cầu xin cuốn sách này, ta thông cảm mà nói rằng lát nữa sẽ phái thị nữ đưa cho các nàng ấy.
Trương quý nhân bị tấm lòng nhân hậu của ta khuất phục, cúi thấp cái đầu cao quý của nàng ta xuống, khiêm tốn thỉnh giáo: "Không biết nương nương vừa rồi nói Nghi thức giao tiếp ứng xử giữa nam nữ là...?"
"Ồ, cái đó à, quả nhiên là trời muốn giao trọng trách lớn cho ai thì..."
Ta nghiêm túc lấy bức tranh Xuân cung đồ trong n.g.ự.c ra, lật từng trang một, đừng nói là các nàng ấy, mà ngay cả đám thái giám đứng bên cạnh cũng có chút manh động.