Bạn Cùng Bàn Xuyên Đến Luôn Khiêu Khích Tôi - 16
Cập nhật lúc: 2024-07-26 22:06:31
Lượt xem: 94
16
So với tôi thì đúng là Trần Mẫn Mẫn có năng lực quản lý thời gian.
Cô ta gặp Hứa Vân giờ nào, đi ra ngoài chơi với cặp sinh đôi hôm nao cũng sắp xếp thỏa đáng.
Ngẫu nhiên, có mấy người cũng chợt nhớ đến tôi.
Nhưng chỉ cần có người cho nhắn tin cho tôi, tôi đều sẽ lễ phép vì xa cách mà tìm cớ từ chối.
Qua một thời gian dài, đoán chừng Hứa Vân và cặp sinh đôi cũng cảm thấy hết hứng với tôi.
Bọn họ như bọt biển bốc hơi, dần dần biến mất khỏi thế giới của tôi.
Có khi tôi cũng đột nhiên hoảng hốt……
Thế giới này rốt cuộc trở nên không bình thường từ đâu?
Rõ ràng hồi trước, Hứa Vân như một đàn anh giỏi giang kiên nhẫn chỉ dạy tôi.
Cặp sinh đôi lại càng quan trọng với tôi, chúng ta như người thân, làm người bạn giúp nhau vượt qua vô số thời khắc quan trọng trong cuộc đời.
Chỉ tiếc, thế gian vật tốt không trường cửu, lưu li dễ vỡ, mây tía dễ tan.
Tôi có thể cảm nhận được, chỉ cần càng đến gần trung tâm thế giới này, hết thảy đều giống như bị quấn vào một cơn gió lốc đáng sợ.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Không chịu khống chế, vô cùng điên cuồng.
Trần Mẫn Mẫn càng ngày càng đi sớm về trễ, sau đó dứt khoát ra ngoài sống luôn.
Cuối cùng cô ta cũng được thực hiện nguyện vọng không phải ngủ trên tấm giường cứng nữa, nhưng mấy tuần sau, mỗi khi vô tình gặp trên trường, tôi đều cảm thấy rõ cô ta càng ngày càng uể oải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-cung-ban-xuyen-den-luon-khieu-khich-toi/16.html.]
Có một lần khéo đối mặt, tôi không trốn được, chỉ có thể lễ phép vẫy vẫy tay.
“Dạo này cô không nghỉ ngơi tốt à?”
Cô ta mệt mỏi thở dài: “Một lời khó nói hết.”
Sau đó ngậm miệng giả câm.
Tôi còn phát hiện, hình như cô ta không thích nói chuyện với người khác phái nữa.
Rõ ràng hồi trước cô ta luôn là người ồn ào nhất.
Cái gì mà “Trai đẹp nhiều như cá biển, không được thì mình đổi anh khác”.
Cái gì mà “Chúng ta không phải người yêu, chỉ là bạn bè thân hơn bình thường một chút”.
Nhưng hiện tại, cô ta vừa thấy bạn học là nam liền nhíu mày.
Tôi cho rằng cuối cùng cô ta cũng giống tôi, ý thức được đàn ông chính là nguyên nhân của ngàn vạn tội ác.
Nhưng lúc đi học, cô ta đang ngồi bên cạnh nhưng lại đẩy cho tôi một mảnh giấy nhỏ.
Viết: “Thẩm Bội Vi, tôi sắp nghẹn ch.ết rồi, bây giờ tôi cứ như con chim hoàng yến ấy cô biết không?”
Tôi định mở miệng, cô ta mau chóng xua tay, tiếp tục viết.
“Cái thằng điên Hứa Vân này gắn máy nghe lén lên người tôi, cô cứ viết ra giấy đi. Bằng không nếu anh ta nghe được lời không nên nghe, lúc về lại muốn trừng phạt tôi.”
Trừng phạt?
Tôi nghĩ ngợi, viết một tràng dấu ba chấm.