BẠN CÙNG PHÒNG CUỒNG THỬ THÁCH TÌNH YÊU - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2024-09-13 22:27:29
Lượt xem: 1,319
4
Khi đồ ăn được bưng lên, Lương Tiểu không cho chúng tôi động đũa, đợi cô ấy chụp đủ ảnh mới được ăn.
Tôi chẳng chiều theo cô ấy, dồn hết đồ ăn cô ấy gọi về trước mặt, làm một động tác mời:
"Bọn mình ăn cơm, cậu cứ tự nhiên!"
Trong lúc ăn, tôi và Trân Trân thỉnh thoảng dẫn dắt chủ đề về cặp đôi nhỏ, mọi người đều tò mò Tiểu Nguyệt làm sao có thể âm thầm giành được Thẩm Đường.
Khi nghe hai bên lại là Tiểu Nguyệt chủ động hơn, Lương Tiểu bĩu môi:
"Con gái à, vẫn phải giữ giá, gặp đàn ông mà lao vào thì sẽ không được trân trọng đâu."
Tiểu Nguyệt da mặt mỏng, nghe vậy mắt đỏ hoe, lắc đầu với Thẩm Đường:
"Không phải đâu, tớ chỉ với cậu mới..."
Nói đến đây cô ấy ngừng lại, thật sự không muốn nói tiếp.
Thẩm Đường lườm Lương Tiểu, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiểu Nguyệt: "Không cần nói nữa, tớ biết, là tớ thích cậu trước, từ đầu tới giờ vẫn là tớ chủ động."
Tôi bèn nhét miếng bánh ngọt trước mặt Lương Tiểu vào miệng cô ấy:
"Nhiều đồ ăn thế cũng không chặn nổi miệng cậu à."
—-
Sau màn chen ngang đó, sắc mặt Tiểu Nguyệt và bạn trai đều không được tốt, chúng tôi cũng nhanh chóng ăn xong chuẩn bị rời đi.
Chỉ có Lương Tiểu vẫn từ tốn thưởng thức món ngon, khi thực sự không ăn nổi nữa mới gọi phục vụ gói về.
Tôi nhìn bàn ăn đầy món, ăn còn chưa bằng đồ đóng gói.
Rõ ràng là coi người ta như kẻ ngốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-cung-phong-cuong-thu-thach-tinh-yeu/chuong-4.html.]
"Xin chào, chị muốn thanh toán ạ? Tổng cộng là ba nghìn tám trăm ba mươi tám."
Lương Tiểu lau miệng, chỉ vào Thẩm Đường: "Anh ấy trả tiền, giúp tôi gói hết đồ ăn thừa lại."
Thẩm Đường khoanh tay: "Xin lỗi cô, chi phí của chúng tôi đã thanh toán rồi, mấy món này phải tự cô trả."
"Gì cơ?"
Lương Tiểu không giữ nổi vẻ tao nhã nữa, hét ầm lên, mấy vị khách trong sảnh bị làm phiền, không vui nhìn sang.
"Chẳng phải anh nói mời à? Sao bây giờ lại bắt tôi trả tiền, không có tiền thì đừng đến những chỗ thế này mà làm bộ con nhà giàu chứ."
Trân Trân nhìn không nổi:
"Đâu có ai mời cậu, Tiểu Nguyệt bảo mời lúc đó cậu chẳng bảo không đi còn gì, giờ thì hay rồi, cậu tự lo liệu đi."
Lương Tiểu tức tối hét lớn:
“Lúc tôi đến, các người cũng không nói rõ ràng, ba nghìn tám bắt một sinh viên nghèo như tôi trả sao? Tôi thấy các người chính là người của nhà hàng này, cố ý dụ tôi đến tiêu tiền, tin không tôi gọi báo cảnh sát?”
“Lúc gọi nhiều món thế này có ai ép cậu đâu.” Tôi đứng bên cạnh góp lời.
"Tôi... tôi chẳng phải muốn thử bạn trai của Tiểu Nguyệt sao? Bây giờ người giàu toàn là mấy kẻ dối trá, không chịu hy sinh chút gì thì đừng hòng lừa được Tiểu Nguyệt."
Cô ta càng nói càng chắc chắn, dường như thật sự đã tự thuyết phục bản thân.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Đường ra mặt, đề nghị anh sẽ thanh toán những món Lương Tiểu đã ăn, còn phần gói mang đi thì Lương Tiểu phải tự trả.
Ban đầu Lương Tiểu không chịu, sau thấy quản lý nhà hàng sắp gọi cảnh sát mới đành đồng ý.
Lần này đã tiêu hết tiền sinh hoạt phí một tháng của Lương Tiểu, còn bớt một phần từ tay Hà Thắng, hai người không dám hỏi tiền từ gia đình, ăn bánh bao và dưa muối suốt một tháng trời.
—