BẠN CÙNG PHÒNG LỌ LEM - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-07-28 21:14:51
Lượt xem: 1,768
Bạn cùng phòng đăng bài lên trang cá nhân, nói tôi c ư ớ p bạn trai của cô ta.
Dưới bình luận, mọi người đều mắng tôi là kẻ thứ ba chen vào chuyện tình của Lọ Lem và hoàng tử.
Tôi đưa điện thoại cho anh trai, nghi ngờ hỏi.
“Hoàng tử, anh có bạn gái từ bao giờ vậy?”
Anh trai tôi nhìn qua một cái, hỏi ngược lại tôi.
“Cô ta là ai?”
1.
Trước ngày khai giảng, bố tôi vừa nhìn tôi thu dọn hành lý vừa lau nước mắt, giả vờ thản nhiên nhét những bộ quần áo đầy logo vào vali của tôi.
Sau khi bỏ hết tất cả những món đồ xa xỉ mà ông chuẩn bị ra khỏi vali, bố tôi ngẩng mặt lên trời than, con gái lớn rồi không chịu nghe lời bố!
Đúng vậy, nhà tôi rất giàu có, ông nội tôi nuôi lợn phát tài, là người đầu tiên mua được biệt thự nhờ việc bán thịt lợn trong làng.
Sau này, bố tôi cố gắng phấn đấu mở rộng doanh nghiệp, bây giờ tôi đã không biết nghề chính của nhà mình là gì nữa, vậy nên, khi có người hỏi tôi:
“Nhà cậu làm nghề gì?”
Tôi đều nói nhà tôi bán thịt lợn.
Ngày hôm sau, trên đường đưa tôi đi học, bố tôi vẫn đang lải nhải quảng cáo những bộ quần áo mà ông chọn:
“Con không mang mấy bộ để mặc sao?”
Ngay sau đó, mẹ tôi đập cho ông một phát:
“Anh xem mấy bộ đồ anh chọn đi, chỉ thiếu ghi thêm hai chữ 'phô trương' lên đó nữa thôi.”
Bố tôi lập tức ỉu xìu.
Ký túc xá không cho phụ huynh vào, bố tôi đành ngậm ngùi nhìn tôi lên lầu.
Khi tràn đầy hy vọng xách vali bước vào phòng ký túc, tôi thấy một người phụ nữ đang nằm trên giường của tôi chơi điện thoại.
Sau khi kiểm tra lại số phòng và số giường, tôi lên tiếng:
“Cô ơi, đây là giường của cháu.”
Người phụ nữ nghe thấy tiếng động, lật người lại nhưng mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại.
Tôi cố kìm nén cơn giận, tiếp tục hỏi:
“Cô ơi, cô là phụ huynh ạ?”
Bà ta vẫn không trả lời.
Đúng lúc tôi sắp không chịu nổi nữa, định xuống gọi quản lý ký túc xá thì có hai cô gái bước vào.
Một người nhìn thấy tôi thì nhíu mày không hài lòng nói:
“Bạn ơi, nhà trường quy định rõ là không cho phụ huynh vào ký túc xá, sao cậu lại cho người nhà vào thế này?”
Tôi trả lời:
“Đây không phải phụ huynh của mình. Mình vừa đến thì đã thấy bà ấy ở đây rồi. Để mình đi gọi quản lý.”
Vừa dứt lời, người phụ nữ nằm trên giường tôi đột nhiên đứng dậy, nở nụ cười nói với tôi:
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
“Con gái à, con gái của cô cũng ở phòng ký túc này, từ nhỏ nó đã ốm yếu, nếu ở gần cửa thì sẽ bị lạnh. Con tốt bụng nhường chỗ này cho con gái cô nhé.”
Tôi suýt bật cười thành tiếng vì tốc độ lật mặt của bà ta, huống chi giường tôi ngay cạnh điều hòa, con gái bà yếu ớt ở đây càng dễ bệnh hơn.
Tôi đáp:
“Xin lỗi cô, giường ký túc được phân theo quyết định của trường, không được phép đổi chỗ.”
Người phụ nữ thấy tôi không đồng ý, liền hét lên:
“Con bé này, sao lại không có chút tình người nào vậy? Học sinh không có đạo đức như mày nên bị đuổi học! Mày có chịu đổi không? Nếu mày không đổi, tao sẽ nói với giáo viên của tụi mày!”
Nghe vậy tôi không nhịn được, cười lớn:
“Vậy cô đi nhanh đi. Cần cháu chỉ cô văn phòng của giáo viên chủ nhiệm không?”
Thấy đe dọa không có tác dụng, bà ta liền nằm lăn lộn trên giường tôi khóc lớn:
“Bây giờ sinh viên thật không có tình người, lòng dạ độc ác! Muốn g i ế t c h ế t con gái tôi!”
Người qua lại trong hành lang dừng lại hỏi chuyện gì xảy ra.
Thấy người xem càng đông, bà ta càng khóc lớn.
Lúc này sự kiên nhẫn của tôi đã hết, tôi quay ra ngoài tìm quản lý ký túc xá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-cung-phong-lo-lem/chuong-1.html.]
Khi tôi quay lại phòng, chưa kịp bước vào đã nghe tiếng bên trong:
“Không có chuyện nào mà mẹ con không giải quyết được, yên tâm ngủ ở đây đi, mẹ xem ai dám giành với con!”
Tôi đẩy cửa bước vào, thấy một cô gái gầy gò, ăn mặc giản dị đang cười với người phụ nữ ngồi trên giường.
Thấy tôi quay lại, người phụ nữ lườm tôi, nhưng khi nhìn thấy quản lý ký túc xá phía sau tôi, bà ta lập tức căng thẳng.
Không hổ danh là quản lý ký túc xá, chẳng mấy chốc đã đuổi người phụ nữ lì lợm kia ra khỏi giường tôi.
Khi bà ta định nằm lăn ra đất ăn vạ, quản lý liền kéo tay bà ta ra ngoài trước sự chứng kiến của các bạn học bên ngoài, sinh viên đang đứng hóng lập tức vỗ tay ầm ầm.
Nhìn thấy cảnh đó, tôi vui vẻ trong lòng, thoải mái sắp xếp lại giường chiếu.
2.
Lúc ăn tối, một bạn cùng phòng tên Chu Tín Tín kéo tôi ra ngoài ăn.
Tôi vừa định lên tiếng rủ hai bạn cùng phòng còn lại cùng đi, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì tôi đã bị Chu Tín Tín lôi đi.
Trên bàn ăn, Chu Tín Tín nói với tôi là Lữ Minh Đình cố ý ở lại ký túc xá để an ủi Tống Tưởng.
Tống Tưởng chính là con gái của người đã chiếm giường tôi.
Tôi hút một ngụm trà sữa, ngạc nhiên nói:
“Có gì mà phải an ủi? Người bị b ắ t n ạ t là mình mà.”
Chu Tín Tín tỏ vẻ bất lực rồi lắc đầu.
Trên đường về ký túc xá, giáo viên chủ nhiệm gửi tin nhắn trong nhóm lớp thông tối nay họp lớp.
Tôi và Chu Tín Tín vội vàng chạy tới phòng học, nhưng đến khi kết thúc cuộc họp, Tống Tưởng vẫn không xuất hiện.
Không phải tôi cố tình tìm cô ta, giáo viên chủ nhiệm điểm danh tận ba lần, chỉ có cô ta là không đến.
Khi trở về ký túc xá, Lữ Minh Đình và Tống Tưởng đang cãi nhau.
Nghe nội dung cuộc đối thoại, có vẻ như Tống Tưởng đang trách móc Lữ Minh Đình không nói cho cô ta biết tối nay họp lớp.
Cô ta vừa nói vừa khóc, tình hình càng lúc càng căng thẳng.
Tôi đứng bên cạnh im lặng xem kịch, nhận được tin nhắn của Chu Tín Tín:
“Cậu có thấy cảnh này quen quen không?”
Tôi gật đầu với cô ấy, không chỉ quen mà còn giống y hệt buổi sáng hôm nay.
Ngay sau đó, Tống Tưởng dường như nhận ra tôi và Chu Tín Tín, chỉ vào chúng tôi rồi hét ầm lên.
“Các người xem thường tôi vì tôi nghèo chứ gì!”
Tôi ngơ ngác, sao lại lôi chuyện giàu nghèo vào đây?
Lữ Minh Đình tức giận, đạp cửa đi ra ngoài.
Chu Tín Tín vội vàng đuổi theo, tôi nghe loáng thoáng thấy Chu Tín Tín an ủi Lữ Minh Đình.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và Tống Tưởng.
Cô ta khóc nức nở, thỉnh thoảng nhìn về phía tôi.
‘Cô ta muốn mình an ủi hả?’ Tôi tự hỏi, nhưng vẫn tiếp tục sắp xếp đồ đạc.
Trong chuyện này, Tống Tưởng chẳng có gì gọi là ấm ức cả.
Không phải ai khóc nhiều hơn thì người đó đáng được thương hại đâu, hơn nữa, tôi còn bị cô ta mắng thẳng mặt, nên tôi cũng chẳng vui vẻ gì. Sao tôi phải chịu thiệt để dỗ dành cô ta?
Chu Tín Tín gửi tin nhắn cho tôi:
“Cần khăn giấy gấp!”
Tôi cầm khăn giấy ra ngoài đưa cho Lữ Minh Đình, hai mắt cô ấy đỏ hoe, vừa lau nước mắt cảm ơn chúng tôi.
Một cơn gió thổi qua, cánh cửa nửa khéo bỗng đóng sầm lại.
Ba người chúng tôi lục lọi khắp người cũng không thấy chìa khóa, gõ cửa cũng không ai trả lời.
Tôi thở dài, xuống lầu tìm quản lý ký túc xá mượn chìa khóa.
Khi quay lại chỉ thấy Chu Tín Tín đang tức giận đập cửa. Tôi vội hỏi:
“Sao vậy?”
“Tống Tưởng khóa trái cửa bên trong rồi!”
Các phòng xung quanh bắt đầu thò đầu ra nhìn, thỉnh thoảng còn có người xì xào bàn tán, cái tên Tống Tưởng liên tục được nhắc đến.
Tôi biết, phòng ký túc xá của chúng tôi và Tống Tưởng đã trở nên nổi tiếng rồi.