Bạn Cùng Phòng Muốn Kết Âm Hôn Cho Tôi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-25 17:45:03
Lượt xem: 2,110
Sau khi đặt đồ về vị trí cũ, tôi nằm xuống giường giả vờ không biết gì.
Tôi rất muốn biết Hàn Mạc Mạc đã học được chiêu trò độc ác này từ đâu.
Khi nhắm mắt lại, tôi cảm nhận được xung quanh ngày càng lạnh hơn.
Một cảm giác âm u quen thuộc dần dần tràn lên.
Cơ thể tôi không thể động đậy nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh táo.
Sau vài giây, không khí xung quanh ngày càng trở nên quen thuộc, tôi thầm mắng trong lòng.
Chết tiệt, có vẻ như tôi đã về nhà.
Lúc này, âm thanh ghê rợn của hồn ma vang lên bên tai: "Mở mắt ra đi, khà khà khà."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
m thanh này cũng quen thuộc, như đã nghe ở đâu đó?
Tôi từ từ mở mắt, đối diện với khuôn mặt quái dị của con quỷ, tôi nở một nụ cười lạnh lùng: "Hello nha, Vương Nhị Mã Tử."
Con quỷ đang gầm gừ bỗng dưng đứng hình.
Nó hét lên một tiếng, bay ra xa, run rẩy chỉ tay về phía tôi.
"Đệt, sao ngươi lại về đây nữa rồi?!!”
3.
Tôi cầm một loại quả nào đó từ đĩa trái cây bên cạnh cắn một cái.
Sau đó mỉm cười nhìn về phía cái bóng ma quái đang co quắp lại trước mặt: "Không phải ngươi muốn kết hôn với ta sao?"
Con quỷ trợn mắt hết cỡ, đầu gần như bị lắc thành cái trống.
"Không phải ta, ta không có... Đừng có nói bậy bạ như vậy."
Nhớ lại những năm tháng tôi đã hành hạ nó dưới âm phủ, con quỷ không khỏi rùng mình: "Ai mà dám cưới quỷ vương ngươi chứ, bộ muốn c.h.ế.t hay gì?"
"......"
Tôi không khỏi trợn mắt: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"
Vương Nhị Mã Tử giải thích rằng hắn thấy một lão đạo sĩ đang tuyển mộ quỷ để kết hôn với người sống.
Hắn đã cô đơn mấy trăm năm nay rồi, thấy trên nhân gian có ngày 520, hắn là quỷ độc thân đương nhiên cũng muốn tham gia cho vui.
Tôi nhìn cái đầu nứt nẻ và cái lưỡi dài thòng lòng của hắn, suy nghĩ một chút.
"Với điều kiện của ngươi, còn lo không tìm được bạn đời à? À không, bạn ma nào vừa ý?"
Nghe vậy, con quỷ lập tức vui mừng đến nỗi tay nó rơi mất một phần.
Tôi nhảy xuống khỏi giường: "Được rồi, ta phải về rồi, bạn cùng phòng thân yêu của ta còn đang chờ."
Đúng như tôi dự đoán, vừa mở mắt ra tôi liền thấy bóng người lén lút đứng ở đầu giường muốn nhìn qua khe màn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-cung-phong-muon-ket-am-hon-cho-toi/chuong-2.html.]
Tôi đột ngột kéo màn ra, làm cho kẻ đang cố gắng theo dõi giật mình hét lên.
Hàn Mạc Mạc hoảng sợ ôm lấy ngực, tức giận trách tôi: "An Ly, sao cô lại bất ngờ đứng dậy như vậy? Người hù người doạ c.h.ế.t người đấy!”
Tôi mỉm cười hỏi cô ta: "Vậy cô ở đây làm gì?"
Trên mặt Hàn Mạc Mạc thoáng qua một chút hoảng loạn: "Không, không có gì, chỉ là hỏi xem cô có muốn ăn đồ ăn vặt không."
Như nhớ ra điều gì đó, cô ta vội vàng hỏi tôi: "À đúng rồi An Ly, tối qua cô ngủ thế nào?"
Nhìn thấy sự mong đợi trong mắt Hàn Mạc Mạc, tôi cố ý nhăn mặt.
"Đừng nhắc, tối qua tôi gặp ác mộng, không dậy nổi, giờ toàn thân đau nhức không thôi."
Nghe thấy câu trả lời mong muốn, khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Mạc Mạc không còn căng thẳng nữa.
Nụ cười nở trên môi cô ta.
"An Ly, cô thật sự nên cảm ơn tôi đó, sau này cô cứ việc tận hưởng đi."
Nói xong câu nói đầy ẩn ý đó, cô ta trở về giường của mình.
Tôi nhìn theo bóng lưng cô ta, từ từ mỉm cười.
Hàn Mạc Mạc, người nên hưởng thụ phải là cô mới đúng.
Dù sao thì cô ta cũng sắp bị quỷ vương trừng phạt vì tạo nên cuộc âm hôn quái quỷ này.
4.
Sau đó, mỗi tối chúng tôi đều bị tiếng hét của Hàn Mạc Mạc đánh thức.
"Aaaaaa, ngươi... ngươi đi tìm An Ly đi, đừng đến tìm ta!"
"Đừng đến đây, đừng đến đây..."
Phương Nộ vội vã xuống giường để gọi cô ta.
"Hàn Mạc Mạc, cậu sao vậy? Nhanh tỉnh dậy đi."
"A! Đừng đuổi theo tôi!"
Hàn Mạc Mạc vừa vẫy tay vừa gào thét điên cuồng.
"Phải làm sao đây, Mạc Mạc có phải bị ác mộng không? Gọi thế nào cũng không tỉnh."
Phương Nộ lo lắng nhìn chúng tôi, một lúc không biết phải làm sao.
"Hay chúng ta gọi xe cứu thương đi."
Lúc này, tôi lên tiếng: "Mọi người tránh ra, tôi có cách."
"Chỉ dựa vào cô? Cô làm được gì? Tôi cảnh cáo cô, bố của Mạc Mạc là chủ tịch của Tập đoàn Hưng Hoa, nếu có chuyện gì xảy ra, gia đình nghèo của cô không thể bồi thường nổi đâu..."
"Vậy thì thôi" tôi ngáp một cái, quay lưng định đi: "Tôi về ngủ đây."