Bạn cùng phòng thảo mai - 2
Cập nhật lúc: 2024-07-10 18:50:57
Lượt xem: 1,933
“Cậu cũng quá keo kiệt đó Đường Duyệt, bạn trai cậu có tiền mà sao lại mời bọn mình ăn cơm rẻ như vậy, coi thường bọn mình sao?"
"Cậu nói nặng lời thế, ăn cơm thì có gì liên quan đến chuyện coi thường các cậu chứ?”
Một người bạn cùng phòng khác bênh vực tôi: “Hơn nữa giá cả ở đây cũng không thấp mà. Mình không quan tâm đến gia đình anh ấy”.
Thật ra trong lòng tôi có chút tức giận, không khỏi mỉa mai nói: "Có thể là mình chưa từng trải đời, hay là cậu mời bọn mình ăn một bữa, để cho bọn mình cảm thụ xem tiêu chuẩn cao là như thế nào?"
"Tại sao mình phải đãi cậu ăn?" Cô ta nói mà không cần suy nghĩ.
"Ý của cậu là ngươi coi thường mình, ngay cả một bữa cơm cũng không nỡ mời bọn mình ăn sao?"
Trương Tịnh thấy không ai để ý đến cô ta, chỉ có thể gượng gạo thay đổi sắc mặt, nói: “Mình chỉ nói có một câu, có cần phải xù lông như vậy không?”
“Không đi thì không đi, làm như hiếm lạ lắm vậy.”
Tôi không để ý đến cô ta nữa, coi như cô ta nói bậy đi, xoay người ngủ.
02
Đến nơi, mọi người làm quen với nhau rồi tìm một chỗ ngồi. Trương Tịnh lập tức ngồi xuống bên cạnh Tống Lễ Tu.
Tống Lễ Tu cũng không nhìn cô ta, đứng dậy tìm một chỗ trống bên cạnh tôi ngồi xuống.
Sắc mặt Trương Tịnh có chút khó coi, không nói gì nữa, bắt đầu ăn.
Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng cô ta sẽ không dừng lại mà còn nói trước mặt Tống Lễ Tu nói ta không xứng với anh ấy.
Đến lúc này tôi đã muốn trở mặt, nhưng Tống Lễ Tu cũng mời bạn cùng phòng của mình dự bữa cơm này nữa.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, tôi thực sự không muốn để lại ấn tượng không tốt ở trước mặt bạn bè của anh nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Vì Tống Lễ Tu đang nói chuyện nên Trương Tịnh im lặng một lúc.
Cho đến khi nói đến chuyện Tống Lễ Tu thích xe máy, hai mắt cô ta đột nhiên tỏa sáng, lớn tiếng nói: "Thật trùng hợp quá, học trưởng Tống, em cũng rất thích xe máy!"
Tống Lễ Tu sửng sốt, lịch sự nói: “Vậy sao?”
Trương Tịnh giống như bắt được đài: "Đúng vậy, em cảm thấy chạy xe máy thật ngầu!"
Lập tức, cô ta ra vẻ ngượng ngùng nói: "Con gái như em thích cái này có kỳ quái không?"
Một người bạn cùng phòng của Tống Lễ Tu nói: "Có gì mà kỳ quái chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-cung-phong-thao-mai/2.html.]
“Chỉ là," Cô ta mím môi: "Rất ít con gái thích chuyện này, chẳng hạn như Đường Duyệt.”
Tôi nổ tung khi nghe điều đó.
Khẳng định cô ta đúng là đồ thảo mai, cmn tôi đã mở mở cửa cho cô ả thảo mai, dẫn cô ta vào nhà rồi!
Người bạn cùng phòng kia còn ngốc nghếch phản bác: "Không, xung quanh tôi có rất nhiều cô gái thích chạy xe máy, cô đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Tôi lạnh lùng nói: "Có phải cậu muốn nói, nhìn tôi đi, tôi thật sự rất đặc biệt, hoàn toàn không giống với những cô gái khác không? Không cần phải quanh co lòng vòng như vậy đâu.”
Trương Tịnh biến sắc, đáng thương nói: "Mình không có ý đo, mình chỉ sợ sở thích của mình hiếm người có, mọi người sẽ cảm thấy mình quái! Đường Duyệt cậu và học trưởng Tống không có chung sở thích, cũng không cần nói mình như vậy chứ?!"
Tôi tức giận đến mức mắt tối sầm, trước kia Trương Tịnh khá là thảo mai, nhưng khi đó cô ta không có thảo mai với tôi nên tôi cũng không để ý.
Không nghĩ cô ta lại có thể quá đáng như vậy!
Các bạn cùng phòng ở bên cạnh đều thấy tôi sắp nổ tung, đều khuyên nhủ Trương Tịnh: "Cậu nói ít chút đi!"
Tống Lễ Tu cũng nhíu mày: "Có cùng sở thích hay không không quan trọng, thích là được.”
Trương Tịnh bĩu môi, không nói nữa.
Nửa cuộc gặp mặt sau, chắc cô ta thấy mọi người có chút khó chịu với mình, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ đến sau khi cơm nước xong, cô ta thừa dịp tất cả mọi người không ở đây lại hỏi tôi: “Đường Duyệt, wechat của học trưởng Tống là gì?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi nhíu mày: "Cậu hỏi làm gì?”
Cô ta thẳng thắn: "Tôi có một số vấn đề về xe máy muốn trao đổi với học trưởng một chút. Haizzz, nói cậu cũng không hiểu, gửi wechat của anh ấy cho mình đi.”
Tôi thẳng thừng từ chối: “Không gửi.”
“Cậu ghen à?”
Trên mặt cô ta hiện lên vẻ kinh ngạc: "Mình không có ý gì khác đâu, đơn thuần muốn cùng anh ấy thảo luận một chút. Không cần phải nhỏ mọn như vậy chứ?"
Tôi thực sự không muốn nói thêm lời nào với cô ta nữa nên sốt ruột nói: "Đúng, mình ghen đấy, hi vọng cậu có chút chừng mực được không?"
Nói xong tôi xoay người rời đi, không muốn nhìn thấy khuôn mặt làm cho người ta nổi giận này nữa.
Ai ngời tôi đi WC quay ra đã nhìn thấy Trương Tịnh đang nói chuyện riêng với Tống Lễ Tu.