Bạn Gái Giả Nghèo Không Biết Tôi Là Phú Nhị Đại - Chương 7(Hết)
Cập nhật lúc: 2024-08-22 20:41:06
Lượt xem: 258
20.
“Mẹ?”
Lần này tới phiên bạn gái tôi sửng sốt.
Mẹ tôi kéo tay bạn gái tôi: “U là trời, con là bạn gái Diên Diên phải không? Thằng q u ỷ này còn chưa nói cho mẹ biết.”
Mẹ tôi ân cần hỏi han một hồi.
Còn cánh tay tôi sắp bị bạn gái nhéo đến bầm tím.
May thay mẹ bạn gái tôi lên tiếng giải vây: “Em này, chúng ta không phải đã thành thông gia rồi à.”
Cuối cùng mẹ tôi mới buông tay bạn gái tôi ra.
Và cô ấy cũng không tiếp tục nhéo tôi nữa.
Mẹ tôi vui vẻ đi bắt thông gia với mẹ bạn gái rồi.
Còn bạn gái tôi thì lạnh lùng nói:
“Mẹ anh làm giúp việc tập đoàn Lục thị?”
Tôi lắc đầu nguây nguẩy.
“Ba anh không có việc gì làm, chỉ biết uống rượu cả ngày?”
Tôi hết lắc đầu rồi lại gật.
Còn cười hùa theo: “Còn không phải vì giao tiếp mỗi ngày sao?”
Bạn gái bỏ tôi lại và rời đi.
Tôi đuổi theo phía sau, không dám hó hé trước cơ giận của cô ấy.
Tôi dè dặt hỏi cô ấy: “Giai Giai, em giận sao?”
Chắc sẽ không chia tay tôi đâu nhỉ.
“Tại sao anh lại g ạ t em?”
Đi một mạch đến trước cổng trường, rốt cuộc bạn gái tôi thốt lên một câu.
“Anh sợ em biết anh có tiền sẽ không chấp nhận anh theo đuổi.”
Tôi thầm lẩm bẩm trong lòng.
Chẳng phải lúc đầu em cũng g ạ t anh, bảo là học sinh nghèo, phải làm thêm ba công việc bán thời gian một ngày à?
“Cũng sợ làm tổn thương lòng tự trọng của em.”
Lúc này, sự im lặng dằng dặc kéo đến.
Rất lâu sau, cả hai chúng tôi đồng thanh nói.
“Dù sao thì người em thích là anh, việc anh có tiền hay không, không liên quan gì cả.”
“Dù sao thì người anh thích là em, việc em có tiền hay không, không liên quan gì cả.”
Tôi và Đường Giai nhìn nhau mỉm cười.
Tôi biết mình đã bảo vệ được tình yêu của này.
Dỡ bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng, tôi nắm tay bạn gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-gai-gia-ngheo-khong-biet-toi-la-phu-nhi-dai/chuong-7het.html.]
Bạn gái cũng nắm lấy tay tôi.
Nhưng vừa bước vào trường, chúng tôi đã phát hiện có điều gì đó bất thường trên gương mặt mọi người.
21.
Một bạn nữ hóng chuyện bậc nhất của lớp tôi đã giúp chúng tôi giải đáp thắc mắc.
“Đã nghe nói chưa, Trần Tử Kỳ tiết lộ những bức ảnh đó của Tô Miên Miên. Bây giờ đã tràn làn khắp nơi trên mạng.”
“Tôi thật không ngờ Tô Miên Miên lại là loại người đó đấy.”
“Có gì bất ngờ đâu. Bằng không, cô ta đ à o đâu ra tiền mua mớ túi hàng hiệu với trang sức đó. Chẳng phải cặp kè mấy ông già sao?”
Tôi vô thức nhìn mặt bạn gái.
Khuôn mặt bạn gái tôi không chút d.a.o động.
Đúng vậy, chưa cần đến bạn học lên tiếng, vừa mở điện thoại ra đã thấy đầy rẫy hình ảnh khó coi của Tô Miên Miên.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Tô Miên Miên khóc lóc từ phòng giáo viên bước ra.
Đi đến đâu, cô ta cũng bị bạn bè chỉ trỏ.
Khi đi ngang qua tôi và Đường Giai: “Cô hài lòng với kết quả hiện tại chưa. Tôi thôi học rồi.”
Tự tạo nghiệp thì khó yên thân.
Tôi chỉ có thể nói với cô ta như vậy.
Tô Miên Miên đột nhiên lao qua tôi, xung quanh kinh hô.
Màu đỏ tươi nổi bật hiện ra trước mắt.
Trần Tử Kỳ ngã xuống đất.
Trước đó, tôi đã nghe nói về kết cục của Trần Tử Kỳ.
Cũng giống như Tô Miên Miên, cậu ta bị trường khuyên nghỉ học, nhà p h á s ả n, không có bằng cấp, thậm chí còn nợ bên ngoài.
Cuộc sống sau này của Trần Tử Kỳ sẽ không dễ dàng.
Xem ra, Trần Tử Kỳ sợ là phải du dưỡng một thời gian.
Tiếng xe cứu thương và còi báo động vang lên cùng lúc.
Những chuyện này đều không liên quan tới tôi.
“Lục Diên, hôm nay em muốn ăn bò bít tết.”
Bạn gái ngả lên vai tôi làm nũng.
Cô ấy nói tên một nhà hàng, chính là nhà hàng mà Trần Tử Kỳ từng nói phải cực khổ lắm mới đặt chỗ được.
Ở đây có một rổ Pandas
“Đi, bây giờ đi liền.”
Có lẽ Trần Tử Kỳ không biết rằng nhà hàng đó thuộc sở hữu của gia đình tôi.
Hoàng hôn tráng lệ.
Ngày mai lại là một ngày đẹp trời.
(Hết.)