Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Gái Trà Xanh Của Em Trai - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-10-08 09:52:25
Lượt xem: 72

Tôi hít mấy hơi mới ép được mình không đánh thằng bé: "Ừ! Tôi có ác ý với cô ta! Cô ta ăn của em, lợi dụng em, tiêu tiền của em! Mang tiền của em đến Câu lạc bộ Bạch Mã để tìm một người mẫu nam, và lấy đồ trang sức vòng cổ em đưa cho cô ta để leo lên giường của ông già! Chỉ có mỗi em, ngu ngốc mới để cho bản thân gầy đến còn da với xương!"

 

Sau đó, tôi lấy ra một chồng ảnh đã in và ném chúng vào mặt thằng bé.

 

thằng bé nhặt vài cái từ dưới đất lên nhìn, ánh mắt tràn đầy hoài nghi: "Nhất định là chị nói dối em! Duyệt Duyệt trong sáng tốt bụng, cô ấy nói kiếp này ngoài em ra sẽ không kết hôn với ai khác, làm sao cô ấy có thể tìm người đàn ông khác sau lưng em chứ! Đây là ghép, nhất định là chị ghép ảnh! Để ép tôi chia tay với cô ấy, chị thật ác độc khi ghép cô ấy vào bức ảnh như này!"

 

thằng bé trông rất tuyệt vọng, đôi mắt đỏ hoe, còn lắc mạnh vai tôi.

 

Lần đầu tiên trong đời, tôi thất vọng về thằng bé, em trai lớn lên cùng tôi, và tình bạn, tình chị em hơn 20 năm, lại đag mắng tôi xấu xa vì một người phụ nữ mới quen chưa đầy một năm!

 

Trước đây trà xanh châm chọt tôi thì thằng bé không hiểu, bây giờ tôi nói sự thật cho nó thì nó lại nghĩ xấu cho tôi. Chẳng lẽ đến bây giờ thằng bé vẫn không hiểu tính cách của tôi như nào?

 

Tôi vẫn không kìm được, tát vào mặt thằng bé một cái, bật điện thoại lên, đặt video Lý Duyệt mở phòng với những người khác nhau trước mắt thằng bé: "Mở mắt chó ra xem Bạch Liên Hoa thuần khiết và tốt bụng của em có thuần khiết hay không!"

 

Âm thanh thở hổn hển trong video được nghe thấy rõ ràng.

 

Còn có thể có ai, đương nhiên là của Lý Duyệt!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-gai-tra-xanh-cua-em-trai/chuong-8.html.]

 

Thằng bé tuyệt vọng cúi xuống, ôm chân và khóc.

 

7

 

Buổi chiều, tôi đi cùng em trai đi lấy đồ trong căn nhà thằng bé thuê bên ngoài, nhưng vô tình gặp Lý Duyệt mang theo một cái túi lớn và vài cái túi nhỏ đi qua.

 

Cô ta nhìn thấy tôi thì sững sờ, sau đó cô ta đặt những gì cô ta đang cầm xuống và nắm lấy cánh tay của em trai tôi, nhìn tôi một cách đắc thắng.

 

"Lúc trước không phải chị đã để Viêm Viêm rời khỏi nhà họ Nguyễn sao? Đã lâu như vậy, bây giờ mới không nhịn được ra ngoài tìm Viêm Viêm? Chị lẽ ra nên có nhận thức như vậy từ lâu rồi. Chị phải biết rằng không gia đình có thể tồn tại nếu thiếu đàn ông, và một người phụ nữ không đủ điều kiện để thừa kế tài sản của gia đình. Nếu chị đã đến để cầu xin Viêm Viêm quay trở lại, có lẽ ngày mai chị cũng chuyển nhượng cổ phần đứng tên mình cho Viêm Viêm đi chứ!"

 

Lý Duyệt nói lời này với vẻ mặt tự tin, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt tối sầm của em trai tôi.

 

Dù sao thì em trai tôi cũng là con trai của cha mẹ tôi, tuy ngốc nghếch và thường có vẻ ngoài đáng yêu nhưng khi tức giận thì thằng bé còn đáng sợ hơn cha tôi.

 

Thằng bé với Lý Duyệt cãi nhau một trận lớn, ném những bức ảnh khó coi đó lên khắp người Lý Duyệt.

 

Ánh mắt Lý Duyệt rưng rưng, đảo ngược trắng đen: "Viêm Viêm, em biết em sai, nhưng anh không sai sao? Anh là con trưởng của nhà họ Nguyễn, em chỉ là một người bình thường, chính anh đã khiến em bất an trước, em tìm được sự an ủi ở người khác! Và em chỉ coi họ là niềm vui, nhưng em chân thành với anh. Nếu anh thích em, thì không phải anh nên thích tất cả mọi thứ ở em sao?"

Loading...