"Bạn thân" - 11
Cập nhật lúc: 2024-06-28 13:46:50
Lượt xem: 857
"Làm sao cậu biết?" Vừa nói xong tôi liền nhớ tới tên cô ấy.
Tôi đột nhiên cảm thấy may mắn, hỏi: “Cậu và anh Giang có quan hệ thế nào?”
Giang Nguyệt Nam nhìn tôi nuốt xuống quả dâu, đưa cho tôi một quả khác: "Anh ấy là anh họ của tớ, mặc dù tớ không muốn thừa nhận điều đó."
Tôi ngồi xuống ghế và dần dần tỉnh táo lại. Tại sao lần này việc chuyển ký túc xá lại diễn ra suôn sẻ như vậy? Tại sao tôi vừa mới điền vào mẫu đơn thì Giang Tinh Diễm đã xuất hiện đợi tôi ở gần đó. Tại sao vừa được phân vào phòng ký túc xá mới, người bạn cùng phòng duy nhất này lại đối xử tử tế với tôi như vậy khi mà thanh danh của tôi không được tốt lắm? Cố ấy thân thiện như vậy tất cả đều là do Giang Tinh Diễm.
Một dòng nước ấm ấp đột ngột chảy ra từ sâu trong tim tôi, theo mạch m..áu đi khắp cơ thể. Toàn thân tôi như được ngâm trong nước ấm, ngay cả suy nghĩ của tôi cũng nhẹ nhàng, bay bổng. Cho đến khi điện thoại đổ chuông. Tôi nhấc máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Giang Tinh Diễm: "An An, mọi thứ đã thu xếp xong hết chưa?"
"......Vâng."
"Được rồi, vậy em tranh thủ nghỉ ngơi, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn tối, anh sẽ giới thiệu em với một vài người bạn."
23
Buổi tối, tôi và Giang Nguyệt Nam lên xe của Giang Tinh Diễm.
Cô ấy sờ lên ghế da và nói: “C..hết tiệt, sao anh lại được mua xe mới rồi? Em muốn đổi xe, nhưng mẹ em sống c..hết không đồng ý. "
Giang Tinh Diễm bình tĩnh nói: “Khi nào em kiếm được tiền đổi xe, em cũng có thể làm theo ý mình.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Xe dừng lại bên ngoài một nhà hàng tư nhân yên tĩnh. Chúng tôi đi qua hành lang quanh co với những cây cầu nhỏ có dòng nước chảy, rồi đến một căn phòng riêng có cách âm rất tốt.
Tôi đã gặp một số bạn bè của Giang Tinh Diễm ở đó.
Hầu hết bọn họ đều là người giàu có trong giới quý tộc, thậm chí nhiều người trong số họ còn xuất hiện trong các hot search trên Internet. Nhưng thái độ của bọn họ đối với tôi rất hòa hoãn, thân thiện. Không hề có sự mỉa mai hay coi thường công khai hoặc ngấm ngầm nào khiến tôi lo lắng.
"Tôi nhớ ra rồi!" Một người tên Chu Nghiêu uống một ngụm rượu rồi vỗ bàn đứng dậy.
"Chính là em đó, cô bé café sữa."
Tôi sửng sốt: "Cái gì... cô bé café sữa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-than-lygq/11.html.]
Giang Tinh Diễm lạnh lùng liếc nhìn anh ta: "Im đi."
Chu Nghiêu lại giả vờ như không nghe thấy, vô cùng hứng thú đi tới bên cạnh Giang Tinh Diễm: “Khi Tiểu Giang mười sáu, mười bảy tuổi, cậu ấy đang trong giai đoạn nổi loạn, cậu ấy nhuộm tóc màu trắng và suốt ngày trốn học đi đua xe. Không những thế còn hút thuốc và đánh nhau, giống như bọn bắt nạt học đường trong những cuốn tiểu thuyết hạng ba đó.”
“Một ngày nọ, cậu ấy đánh nhau với ai đó và bị thương, bị chị gái mắng vài câu liền bỏ ra ngoài một mình. Bên ngoài trời đang mưa, lúc về thì người ướt sũng, trên tay cầm nửa cốc café sữa nóng. Ngày hôm sau, cậu ấy như trở thành một người khác. Cậu ấy nhuộm tóc lại, bắt đầu học tập chăm chỉ và tiến bộ mỗi ngày."
“Sau khi bị chúng tôi tra hỏi nhiều lần, cậu ấy mới nói rằng thời điểm cậu ấy tức giận vội vã ra ngoài đó, không mang theo bất cứ thứ gì. Chính một cô bé đang viết một bài luận cho người nào đó trong cửa hàng tiện lợi đã đưa cho cậu ấy một cốc café sữa nóng."
“Cô bé thật tuyệt vời khi có thể thay đổi một người như cậu ta, vì vậy tất cả bạn bè trong nhóm của chúng tôi đều rất vui vẻ. Tôi rất ngưỡng mộ cô bé café sữa đó...”
“Này này này——”
Chu Nghiêu còn chưa nói xong, Giang Tinh Diễm đã túm lấy gáy cậu ấy, cưỡng ép kéo đi.
Anh ấy nhìn vào đôi mắt có chút bối rối của tôi rồi đưa tay nắm lấy tay tôi: "Mặc kệ cậu ta đi, An An. Nếu em không thể nhớ ra được thì đừng cố nữa.”
Bởi vì tôi đã dùng thuốc nhiều năm nên có những sự việc trong quá khứ đã trở nên rất rời rạc trong ký ức. Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để gợi lại nó trong tâm trí nhưng tôi vẫn không thể nhớ được. Lúc ra về, Giang Nguyệt Nam bước ra đầu tiên, nói rằng cô ấy muốn đi tìm bạn trai. Chỉ còn lại tôi và Giang Tinh Diễm quay trở lại trường học.
Ánh trăng như dệt vải, gió đêm mang theo hơi se lạnh của mùa xuân. Trước khi xuống xe, Giang Tinh Diễm đột nhiên lấy từ bên cạnh ra một cái túi giấy. Sau đó anh ấy lôi ra một chiếc khăn quàng cổ và quấn cho tôi cẩn thận.
"Đêm lạnh lắm, em đừng để bị cảm."
Khi anh làm vậy, những ngón tay ấm áp của anh ấy không khỏi chạm vào má tôi trong giây lát. Theo nhịp tay của anh, một mùi hương gỗ sồi dễ chịu tỏa ra.
Người trước mặt tôi lại một lần nữa trùng khớp với Giang Sơn Hải, người đã cùng tôi vượt qua những thời điểm khó khăn nhất trong game. Sự khác biệt là, lúc này đây tôi không còn cảm thấy anh ở rất xa nữa.