"Bạn thân" - 7
Cập nhật lúc: 2024-06-28 13:41:58
Lượt xem: 883
15
Nói xong những lời này tôi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Sau khi lau khô tay ướt, vừa đi ra ngoài thì gặp Trần Lộ ở hành lang bên ngoài. Cô ta không còn đến nắm tay tôi thân mật như trước nữa mà nhìn tôi với ánh mắt căm ghét không giấu giếm.
"Khương Dĩ An, tôi đã đánh giá thấp cậu."
Tôi nhìn cô ta, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu đang dâng lên trong lòng: "Tôi luôn nghĩ rằng cậu là người bạn tốt nhất của mình."
"Ai muốn làm bạn với một kẻ tâm thần như cậu? Tôi chỉ muốn vui vẻ thôi."
Cô ta nhìn tôi chằm chằm và nghiến răng nói: "Cậu và Giang Tinh Diễm quen biết nhau từ khi nào?"
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.
“Từ khi cậu nói: ‘Chỉ cần có người mình thích trong thực tế thôi, ai thèm tham gia vào những thứ ảo tưởng như hẹn hò qua mạng?’”
"Ý cậu là gì?!"
"Nghĩa là anh ấy là người yêu qua mạng của tôi."
Trần Lộ cứ như vậy nhìn tôi, với cảm giác không cam tâm và hận thù đan xen trong mắt cô ta. Cuối cùng cô ta lên tiếng chế nhạo: "Vậy thì sao chứ? Anh ấy là người thừa kế của tập đoàn Giang thị, người yêu qua mạng ư? Anh ấy chỉ vui đùa g.i.ế.c thời gian với cậu mà thôi."
Cô ta còn chưa nói xong, giọng nói của Giang Tinh Diễm đã vang lên từ phía sau cô ta: “Có vẻ như cô còn biết rõ về tôi hơn tôi đấy nhỉ.”
Sắc mặt của Trần Lộ đột nhiên tái nhợt. Giang Tinh Diễm thờ ơ nhìn cô ta: “Cô thật sự không nghĩ rằng người khác có thể nhìn thấy những suy nghĩ nhỏ nhen của cô sao?”
"Anh Giang, em không phải..."
Giọng nói của Trần Lộ run rẩy, nhưng cô ta không thể thốt ra lời nào trọn vẹn. Cuối cùng, cô ta đưa mắt nhìn tôi như thể đang cầu cứu.
Giang Tinh Diễm gọi tôi: “An An, lại đây, đừng đứng chung với loại người có ác ý.”
Tôi đi về phía anh ấy, lúc đi ngang qua Trần Lộ, tôi dừng lại: "Tôi đã từng coi cậu là người bạn thân duy nhất của mình. Thời điểm đó tôi rất chân thành, chưa bao giờ hối hận cả. Nhưng từ giờ trở đi sẽ không như vậy nữa.”
Tôi theo hành lang đi về phía trước, được vài bước, Giang Tinh Diễm ôm bó hoa tiến đến nắm tay tôi: "Làm em khó chịu rồi, An An, chúng ta đi ăn cơm chỗ khác đi."
"Thật ra không cần đâu..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-than-lygq/7.html.]
Tôi chưa kịp nói gì thì Tống Minh từ trong đã đuổi theo chúng tôi ra ngoài.
"Anh Giang, xin hãy suy nghĩ về những gì tôi vừa nói. Những chuyện xảy ra trước đây thực sự không phải là ý định của tôi, tất cả chỉ là do có người khác xúi giục.”
Giang Tinh Diễm đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn anh ta với ánh mắt khinh thường. Giọng điệu lạnh lùng sắc bén, ánh mắt thể hiện rõ sự mỉa mai: “Bây giờ thì ai đang vì một khoản đầu tư nhỏ mà đeo bám lấy tôi như một con ch.ó vậy nhỉ?”
16
Tôi và Giang Tinh Diễm sóng vai nhau bước ra khỏi nhà hàng. Giẫm lên lớp tuyết mỏng trên mặt đất, chúng tôi đi bộ về hướng bãi đậu xe.
"Em có lạnh không?"
Anh quay đầu lại hỏi. Tôi vô thức gật đầu, rồi dừng lại và nhanh chóng lắc đầu: "Em không lạnh... Không phải nói đến đây bàn công việc sao? Cứ như vậy rời đi liệu có ổn không?"
"Hợp tác gì nữa?"
Anh ấy kéo tôi lên chiếc Lamborghini màu xanh bạc rồi bật chỉnh điều hòa sang hơi nóng.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
"Anh ta nói xấu bạn gái anh trước mặt anh rồi còn muốn mời anh đầu tư cho anh ta. Anh ta có bị điên không?"
Ngữ điệu của câu này cuối cùng cũng hoàn toàn trùng khớp với Giang Sơn Hải mà tôi biết. Trước khi gặp nhau hôm nay, tôi đã nghĩ đến vô số khả năng về Giang Sơn Hải. Có thể lúc gặp nhau phát hiện ra tôi là Khương Dĩ An thì anh ấy sẽ quay người bỏ đi trong thất vọng. Hoặc cũng có thể giữ lại phép lịch sự tối thiểu nhất và nói rằng với tôi rằng chúng ta hãy làm bạn.
Tôi lại nghĩ đến hình ảnh Giang Sơn Hải đứng trên cầu hát cho tôi nghe lúc nửa đêm. Nghĩ đến việc anh ấy gửi pháo hoa khắp thành phố cho tôi trong game. Nghĩ đến từng đêm yên tĩnh khi chúng ta kết nối micro với nhau và có thể nghe thấy rõ mồn một tiếng thở của đối phương. Cảm xúc và ký ức hỗn loạn đến mức tôi không biết phải nói gì.
Cuối cùng, tôi chỉ nói: "Em xin lỗi."
"Sao đột nhiên lại xin lỗi anh?"
“Bởi vì em đã nói dối anh.”
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói: “Em đã nói dối anh rằng em là người có tính cách rất sôi nổi và có nhiều bạn bè, mọi người ai cũng đều thích em… Nhưng thực ra, anh cũng đã nhìn thấy đó, không có ai thích em cả, em lại còn mang tiếng xấu ở trường nữa. Ngay cả người bạn duy nhất của em…”
Tôi nghĩ đến Trần Lộ, trong lòng dâng lên một cảm giác đau đớn nho nhỏ.
“…Dù sao thì em cũng xin lỗi, Anh Giang.”
"Em khách khí như vậy, là muốn cùng anh phân ra ranh giới rõ ràng sao?"
Anh nghiêng người lại gần tôi thêm một chút, mùi gỗ sồi mát lạnh từ cơ thể anh bao trùm lấy tôi. Tôi hơi mất tập trung trong giây lát, rồi nhanh chóng nhận ra: "Không phải như vậy..."
"Thật ra, anh mới là người phải xin lỗi."