Bạn Trai 3 Ngày - Chương 13-14
Cập nhật lúc: 2024-10-18 22:48:11
Lượt xem: 2,368
13
Minh Hàn nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, rồi mới buông chân tôi ra.
"Em biết rồi, nhưng mà đói bụng quá, chúng ta ăn cơm trước đã nhé, chị gái muốn ăn gì, em mời."
Sao lại có người tốt như vậy chứ, lẽ ra tôi phải là người mời cậu ấy mới đúng.
Minh Hàn mở ứng dụng đặt đồ ăn, không ngẩng đầu lên, "Ba vạn tiền đặt cọc của chị, em đã bỏ túi hai vạn tám rồi, chỉ là một bữa cơm thôi, em không keo kiệt vậy đâu."
Vậy thì cậu ấy cũng tốt quá rồi đấy.
Tôi mơ hồ đoán được cậu ấy đang cho tôi thời gian suy nghĩ kỹ, nhưng cậu ấy không biết rằng, thái độ quân tử đột ngột của cậu ấy càng khiến tôi không thể kiềm chế được.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy đồ ăn yêu thích nhất của mình chẳng là gì so với trai đẹp, ăn xong vội vàng là tôi bắt đầu nhìn Minh Hàn chằm chằm như kẻ si tình.
Minh Hàn ăn uống chậm rãi, khí chất tao nhã, che mặt tôi bằng một tay, cười nói: "Đừng nhìn nữa, nhìn nữa em sẽ ngại ăn tiếp đấy."
Cậu ấy thế mà cũng biết ngại, tôi ngạc nhiên muốn chết.
Cậu ấy lại biết tôi đang nghĩ gì: "Đây là lần đầu tiên em gặp phải người phụ nữ mâu thuẫn như chị, hơi không quen."
Tim tôi như bị ngâm trong nước lạnh, có chút khó chịu: "Cậu gặp qua bao nhiêu phụ nữ rồi?"
Đây chính là cảm giác yêu đương sao? Rõ ràng mới quen có một ngày mà đã có tính chiếm hữu rồi.
Minh Hàn bỏ đũa xuống, nâng mặt tôi lên: "Chị rất may mắn, chị là khách hàng đầu tiên của em."
"Vậy có phải là người cuối cùng không?"
Minh Hàn dọn rác đồ ăn mang về, đi rửa tay, quay lại vuốt những sợi tóc rơi trên trán ra sau, đàn ông có mười phần nam tính ngút ngàn.
"Ừm, có thể."
Tim tôi chùng xuống, có chút tức giận, nhưng biết rõ mình không nên có cảm xúc này.
Vì vậy tôi vỗ vỗ lên ghế sofa: "Làm ở đây đi, hôm qua hình như chưa tính là một ngày nhỉ?"
Minh Hàn liếc nhìn ghế sofa, lông mày rậm hơi nhướn lên: "Chị chắc chắn lần đầu tiên đã chơi lớn thế này sao?"
"Không tính là một ngày, tính nửa ngày."
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Xì, tính toán kỹ thế, thôi được rồi, còn hai ngày rưỡi, cũng đủ rồi.
"Tôi chắc chắn, khẳng định và nhất định, tới đây nào, người yêu ba ngày của tôi, để tôi cảm nhận cậu cho đã."
Minh Hàn thở dài, rồi lại ngồi xổm xuống với ánh mắt gian xảo, đặt một nụ hôn lên mắt cá chân trần của tôi: "Vậy tôi xin tuân lệnh, chị... chủ nhân của tôi."
14
Chúng tôi đã thử trên ghế sofa, cửa sổ sát đất, bàn bếp, gương phòng tắm, bàn ăn...
Ba ngày, tôi và Minh Hàn đã thử mọi ngóc ngách trong căn hộ, chỉ trừ trên giường.
Tôi thì không sao, nhưng Minh Hàn lại cố chấp một cách khó hiểu, cậu ấy nói chơi thì chơi, ồn ào thì ồn ào, giường vẫn phải để ngủ với chồng.
Thần kinh, muốn nói tôi không có chồng cũng không được, chẳng phải tối nào cậu ấy cũng ngủ trên giường tôi sao?
Thôi được rồi, tùy cậu ấy vậy, dù sao chỗ nào cũng kích thích hơn trên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-3-ngay/chuong-13-14.html.]
Tôi cảm thấy mình bị vắt kiệt sức, ngủ thiếp đi vào chiều ngày thứ hai, khi tỉnh dậy, Minh Hàn đã biến mất.
Tôi nghĩ tiền còn chưa trả, cậu ấy không thể nào đã đi rồi được.
Nhưng tôi đợi mãi, đợi mãi, cũng không thấy cậu ấy quay lại.
Căn hộ bừa bộn đã được cậu ấy dọn dẹp sạch sẽ, quần áo nam tôi mua được treo lại trên ban công, dép lê nam được đặt lại chỗ cũ ở cửa ra vào, suýt chút nữa tôi không nhận ra dấu vết cậu ấy từng đến đây.
Cho đến khi tôi nhìn thấy bữa tối vẫn còn đang bốc khói trên bàn ăn, nước mắt tôi trào ra.
Nhưng mà, ai có thể nói cho tôi biết, tại sao chỉ có một phần ăn vậy?
Tôi rơi nước mắt, không biết là do không nỡ, hay là tức giận.
Minh Hàn nấu ăn rất ngon, nhưng tôi lại ăn không thấy vị gì.
Tôi thích cậu ấy, không chỉ vì khuôn mặt, mà còn vì tính cách nữa.
Cậu ấy luôn có thể khiến tôi bộc lộ con người thật nhất của mình, con người mà tôi đã lãng quên từ lâu.
Lo lắng cậu ấy cần tiền gấp, tôi đã trả nốt số tiền còn lại.
Nhưng tôi không cam tâm, tôi muốn tìm thấy cậu ấy.
15
Hội chứng sợ xã hội là một triệu chứng rất kỳ diệu, chỉ cần không phải nói chuyện với người khác, dường như cũng chẳng có gì to tát.
Hôm đó Minh Hàn đến rất nhanh, từ lúc tôi đặt hàng đến khi cậu ấy gõ cửa nhà tôi, thậm chí chưa đến nửa tiếng.
Tôi nghĩ, cậu ấy nhất định là người ở thành phố này.
Cậu ấy mới 22 tuổi, khi tôi bằng tuổi cậu ấy, vừa đúng lúc đang học năm tư đại học.
Mà căn hộ của tôi, lại được thuê gần trường cũ của tôi, tôi đã thuê nó từ khi còn học đại học.
Đại học X, là một trường đại học hàng đầu trong nước, nếu Minh Hàn đúng là sinh viên ở đây, vậy chẳng phải là tôi có thể tìm thấy cậu ấy sao?
Tôi mặc áo hoodie, đội mũ trùm đầu, đeo khẩu trang như một kẻ khả nghi đi lang thang trong Đại học X nửa tháng, chẳng thu hoạch được gì.
Trong khoảng thời gian đó tôi nhớ ra có Bức tường Trường - một thứ giống như con d.a.o hai lưỡi, nhưng tôi không có ảnh của Minh Hàn, cũng không biết tên thật của cậu ấy.
Chỉ có thể miêu tả đặc điểm ngoại hình.
——Tường ơi, tìm một người, cao 187, tóc đuôi sói màu xám khói, mắt cáo, có nốt ruồi đỏ dưới mắt trái, ai biết xin hãy comment cho tôi biết, hậu tạ trọng thưởng.
Bình luận bên dưới như sóng thần.
——Hậu tạ trọng thưởng là hậu tạ nhiều cỡ nào?
——Miêu tả thế này, tôi đọc thôi cũng thấy mê rồi, cũng xin comment cho tôi biết với!
——Cười chết, mấy người trên kia không phải là ham tiền thì là ham sắc, chỉ có tôi là khác biệt, cả hai tôi đều ham!
——Đây chẳng phải là học thần kiêm đại ca của khoa CNTT Minh Hàn sao, hai tháng trước cậu ấy có nhuộm tóc màu xám khói, đẹp trai c.h.ế.t ngất một đám con gái khoa CNTT và các hủ nữ, nhưng mà một tháng trước, cậu ấy lại nhuộm đen rồi, vẫn đẹp trai.
——Là Minh Hàn mà tôi biết sao? Cái cậu vừa học giỏi vừa đánh nhau giỏi ấy?
...