BẠN TRAI CHỐNG TRÀ CỦA TÔI - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-08-07 21:46:58
Lượt xem: 6,698
Gọi chuyện điện thoại xong, Trần Hạo nhìn về phía tôi:
"Tiểu Cẩn, anh chỉ gọi điện thoại, em hẳn là không tức giận chứ? Dù sao thì người ta điện thoại gọi cho anh xin giúp đỡ, vạn nhất xảy ra vấn đề gì, anh cũng phiền toái.”
Tôi cười rộ lên:
"Đương nhiên là không, anh làm như vậy là đúng, anh có quyền giúp đỡ nhân đạo trong khả năng của mình mà.”
Cũng không biết, lúc Lương Tĩnh nhìn thấy xe cứu thương tới cửa thì sẽ có biểu tình gì.
Đương nhiên tôi cũng rất nhanh đã biết được, bởi vì Lương Tĩnh lại gọi điện thoại tới.
“Hạo Tử, cậu gọi 120?"
Ngữ khí Lương Tĩnh lộ ra vẻ khó tin.
"Đúng vậy, đêm hôm khuya khoắt cô muốn đi bệnh viện, lại chính mình đi không được, 120 có thể giải quyết tốt vấn đề này của cô." Trần Hạo trả lời.
“Nhưng tôi......”
“Ồ, tôi đây chỉ là phổ cập khoa học cho cô một chút thôi, không cần cảm ơn, về sau nếu cô muốn khám bệnh mà không đi được thì liền tự mình gọi nhé."
Trần Hạo nói xong, liền cúp điện thoại.
Sau đó tôi nghe nói, đêm đó Lương Tĩnh nhăn nhó gọi điện thoại cho những nam sinh khác, nói là khám bệnh cần vay tiền.
Tôi cười, xe cứu thương cần tự mình trả tiền, so với bắt xe đi bệnh viện còn đắt hơn nhiều.
Tình hình kinh tế của Lương Tĩnh, xem ra cũng không được tốt lắm.
Điều này có vẻ thú vị, trong vòng anh em của Trần Hạo, chi phí liên hoan bình thường cũng không tính là thấp, ít nhất cũng không đến mức là trả tiền xe cứu thương cũng không có.
Tò mò, tôi liền hỏi:
"Trần Hạo, tiền xe cứu thương của Lương Tĩnh đều là mượn, làm sao có thể trả nổi chi phí tụ họp bình thường của các anh chứ?"
Trần Hạo cười nhạo một tiếng:
"Trả tiền cái nỗi gì. Lúc đầu cô ta cũng có trả tiền một lần, sau đó mỗi lần mang chút điểm tâm ngọt gì đó.”
“Đám anh em của anh nói Lương Tĩnh rất tinh tế, lại là cô gái duy nhất trong nhóm anh em nên sẽ không bao giờ để cô ta chi ra một phân tiền nào nữa.”
Tôi nhíu mày, thì ra là thế, trả tiền một lần, lại thêm chút ân huệ nhỏ liền có thể lăn lộn như cá gặp nước, còn rất lợi hại.
Cũng không biết vì cái gì mà cô ta hiện tại lại dễ dàng mất bình tĩnh như vậy, đẳng cấp thấp đi không ít.
Nhìn khuôn mặt Trần Hạo trong video, tôi lại ngộ ra.
Có lẽ là vì trước đây Lương Tĩnh luôn được bảo vệ trong vòng tròn anh em kia nên cô ta mới có thể đè bẹp những cô gái khác.
Nhưng sự xuất hiện của tôi, khiến Trần Hạo trở thành ngoài ý muốn, anh không muốn lại im lặng không lên tiếng, cho nên khi anh bảo vệ tôi đã đánh vỡ cân bằng này.
Lương Tĩnh ở trong vòng luẩn quẩn chiến thắng quá nhiều người, kiêu ngạo không thôi, cho nên cô ta không chấp nhận được chính mình mất đi những thứ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-chong-tra-cua-toi/phan-5.html.]
Vì thế khi Trần Hạo xuất hiện sai lệch, cô ta liều mạng muốn kéo về quỹ đạo mà cô ta cho là đúng, cho nên mới xảy ra sơ hở, đẳng cấp tụt xuống thấp hơn.
Cho nên, đẳng cấp cao không phải Lương Tĩnh, mà là những người gọi là anh em tự nguyện bảo vệ kia.
7.
Khi chúng tôi lại gặp nhau, Trần Hạo đi toilet, vì thế tôi vào phòng trước.
Lương Tĩnh đang đưa điện thoại di động cho các anh em kia xem.
Ngoài miệng còn nói:
"Cái này cũng không biết là trường gà rừng gì, rách nát như vậy.”
Tôi không tham gia vào chủ đề của họ và ngồi thẳng xuống.
Lương Tĩnh lại đột nhiên giống như có quan hệ rất tốt với tôi, mở miệng nói với tôi:
"Tạ Cẩn, cô xem, trường học này thật rách nát nha.”
Vừa nói cô ta vừa đưa điện thoại di động tới, ý bảo tôi xem một chút.
Tôi theo tầm mắt của cô ta nhìn tấm hình trong điện thoại di động, một khu trường cũ, rất có dấu vết lịch sử, vừa nhìn đã cảm thấy có dấu tích di sản văn hóa.
Tôi cười rộ lên:
"Đây là trường cũ của tôi mà."
Lương Tĩnh lại giống như phát hiện ra điều gì đó, đột nhiên giọng nói cao lên:
"Hả? Cái gì? Tạ Cẩn, đây là trường cô học à?"
Tôi không hiểu cô ta đang muốn làm gì, nhưng tôi không thẹn với lương tâm gật đầu:
"Đúng vậy, đây là trường đại học của chúng tôi.”
Lương Tĩnh cười ha hả:
"Ồ, không ngờ đó nha, hóa ra cô lại học loại trường này.”
Sau đó lại tự mình mở miệng
"Ồ, không phải, tôi không có ý nói trường cô học không tốt, cô đừng giận nhé.”
Cô ta vừa dứt lời thì Trần Hạo đẩy cửa đi vào, thấy tôi an tĩnh ngồi một chỗ, anh mới mở miệng hỏi:
"Đang nói cái gì vậy?"
Lương Tĩnh vội vàng tiếp lời, thuận tay đưa di động qua:
“Chúng tôi đang xem hình một trường học, thật rách mà, tôi còn tưởng rằng là trường học lạc hậu hoang vu gì nữa chứ.”
Nói xong còn ẩn ý liếc mắt nhìn tôi:
"Nhưng không ngờ, đây lại là trường đại học mà Tạ Cẩn theo học. Trách không được cô ấy lại tiêu hao hết tâm sức học vào việc trang điểm.”