Bạn Trai Cũ Âm Thầm Quyến Rũ Tôi - Chương 2-3
Cập nhật lúc: 2024-06-07 07:19:13
Lượt xem: 19,783
2
Camera ở tầng hầm đã điều chỉnh xong, tôi nhớ lại quỹ đạo hoạt động thường ngày của Tiểu Nếp, nó còn thường lên lầu hai, vào phòng sách và phòng ngủ của Thịnh Cảnh An.
Vì vậy, tôi liền nghĩ, tiện thể vào phòng sách và phòng ngủ của anh điều chỉnh camera luôn.
Lục Kỳ đang ở phòng ăn mở rượu vang đỏ, nghe tiếng nút chai "bùm" một tiếng bật ra, trái tim tôi lại thêm nhói đau.
Chai rượu vang đỏ đó là do Thịnh Cảnh An bỏ tiền mua được, có giá 52,1314 vạn, lúc ấy chúng tôi cảm thấy rất lãng mạn, bèn ước định, đợi đêm chúng tôi đính hôn sẽ mở ra uống. Giờ đây, lại bị Lục Kỳ mở mất rồi.
Cô ta rót rượu vào bình decanter, chờ đợi Thịnh Cảnh An trở về, cùng nhau thưởng thức.
Tôi kìm nén nỗi thất vọng, tránh tầm mắt của Lục Kỳ, lặng lẽ sờ soạng đi lên lầu hai, vào phòng sách của Thịnh Cảnh An.
Trên bàn làm việc của anh vẫn còn để bức ảnh chụp chung của chúng tôi lúc đi du lịch, ngâm mình suối nước nóng.
Trong ảnh, tôi mặc bộ đồ bơi gợi cảm, được anh ôm vào lòng. Anh cũng chỉ mặc quần bơi, để lộ phần thân trên rắn chắc, cơ bụng cuồn cuộn.
Tôi vẫn nhớ chuyến du lịch bốn ngày ba đêm đó, chúng tôi ngày nào cũng ở trong khách sạn, không đi đâu cả. Thể lực của Thịnh Cảnh An rất tốt, đến nỗi chia tay rồi tôi vẫn còn lưu luyến anh ta.
Nghĩ đến đây, tôi bất giác đỏ mặt, đặt khung ảnh xuống, ngước mắt tìm kiếm camera. Vừa điều chỉnh xong camera, cầu thang lại truyền đến tiếng giày cao gót.
Phòng sách của Thịnh Cảnh An có một cánh cửa thông với phòng ngủ, tôi vội vàng nấp vào phòng ngủ.
Lục Kỳ đẩy cửa phòng sách, đi về phía bàn làm việc.
Ánh mắt cô ta bị khung ảnh trên bàn làm việc hấp dẫn, cầm lên quan sát, bĩu môi nói: "Đã chia tay rồi, còn giữ ảnh chụp chung với bạn gái cũ, phiền phức."
Cô ta tiện tay ném khung ảnh vào thùng rác, lại sợ Thịnh Cảnh An trở về nhìn thấy, liền nhặt khung ảnh lên lau lau rồi đặt lại chỗ cũ.
Sau đó, cô ta nhìn thấy trên ghế có dấu chân, tự nhủ: "Có người đến?"
Vừa nãy khi tôi điều chỉnh camera, đúng là đã giẫm lên cái ghế đó, thời gian gấp gáp, tôi quên lau đi mất.
Lục Kỳ nhìn thấy cánh cửa thông với phòng ngủ, từng bước tiến lại gần, chuẩn bị đẩy cửa ra. Tôi nín thở, trốn sau cửa không dám phát ra tiếng động.
Ngay lúc này, dưới lầu đột nhiên truyền đến giọng nói của Thịnh Cảnh An.
Lục Kỳ rụt tay về, rời khỏi phòng sách, giẫm giày cao gót "cộc cộc cộc" xuống lầu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hé cửa phòng ngủ một khe hở, quan sát tình hình dưới lầu.
Thịnh Cảnh An gằn từng chữ chất vấn Lục Kỳ: "Ai cho cô động vào rượu của tôi?"
3
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-cu-am-tham-quyen-ru-toi/chuong-2-3.html.]
Lục Kỳ cười xòa: "Cảnh An, đừng giận mà, chẳng qua là một chai rượu vang đỏ thôi, bao nhiêu tiền? Em đền cho anh."
"Đây là vấn đề tiền bạc sao? Đây là rượu vang đính hôn của anh và Kiều Hi!"
Thịnh Cảnh An ngày thường vẫn luôn điềm tĩnh, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh nổi giận lớn như vậy.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Khóe miệng Lục Kỳ giật giật, yếu ớt nói: "Hai người không phải đã chia tay rồi sao? Muốn đính hôn, cũng là chúng ta đính hôn..."
Thịnh Cảnh An kìm nén cơn giận: "Lục Kỳ, tôi nói lại lần nữa, tôi sẽ không tiếp nhận hôn nhân gia tộc đâu. Sau này đừng đến nhà tôi nữa, cút!”
Lục Kỳ xách túi xách, bỏ lại một câu: "Chuyện hôn nhân, chờ anh bình tĩnh lại rồi nói."
Nhân lúc đó, tôi liền đi ra khỏi phòng ngủ, nhưng vừa thò đầu ra, cửa thang máy đã mở.
Tôi vội vàng rụt người, chạy về phòng ngủ, trốn vào phòng để đồ. Thịnh Cảnh An đi vào phòng tắm tắm rửa, tôi che mắt, lặng lẽ chuồn êm. May mà phòng ngủ của anh rất rộng, tiếng nước tắm át đi tiếng mở cửa của tôi.
Từ lầu hai đi xuống lầu một, khi đi ngang qua phòng ăn, tôi nhìn thấy hai ly rượu vang đỏ trên bàn.
Bỗng nhiên, tôi không muốn nhúc nhích nữa, chờ Thịnh Cảnh An tắm xong đi ra, chắc chắn sẽ uống rượu.
Tôi lén uống một ngụm, anh ta hẳn là không nhận ra đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, tôi liền đi đến bàn ăn, cầm ly rượu lên định uống, lại đột nhiên do dự. Hay là thôi bỏ đi, dù sao cũng đã chia tay rồi, còn lén uống rượu của bạn trai cũ, thật là mất mặt!
Tôi đặt ly rượu xuống, chuẩn bị chuồn êm, nhưng trên lầu truyền đến giọng nói ẩn ý cười của Thịnh Cảnh An: "Không uống một ly rồi đi sao?"
Ngẩng đầu, Thịnh Cảnh An đang mặc áo choàng tắm, cúi người nhìn tôi.
Dù sao cũng đã bị phát hiện rồi. Uống thì uống, ai sợ ai chứ!
Tôi và Thịnh Cảnh An ngồi đối diện nhau bên bàn ăn, áo choàng tắm của anh hơi mở, toát lên vẻ nam tính bức người, kết hợp với gương mặt tuấn tú, nam tính ấy, thật khiến người ta muốn được anh yêu thương.
Nếu tôi và anh chưa chia tay, có lẽ bây giờ tôi sẽ hứng thú với thân thể anh hơn là chai rượu vang đỏ này.
Tôi dời mắt, bưng ly rượu lên cụng ly với anh.
Anh nhìn tôi chằm chằm: "Đến chơi với Tiểu Nếp à?"
"Ừm." Tôi nhấp một ngụm rượu.
"Nếu em muốn chơi cùng nó, lúc nào cũng có thể đến." So với lúc nãy nổi giận với Lục Kỳ, giọng điệu nói chuyện với tôi có thể dùng hai chữ dịu dàng để hình dung.
Rượu là rượu ngon thượng hạng, nhưng cổ họng lại nếm được vị chua xót.
"Được." Tôi chua xót nghĩ, đây là rượu vang đính hôn của chúng tôi, uống xong ly rượu này, coi như chúng tôi đã đính hôn rồi nhỉ?
Hai người chúng tôi không trò chuyện chút nào, một chai rượu vang đỏ nhanh chóng cạn đáy.
Cụng với anh xong ly cuối cùng, tôi đứng dậy, đầu hơi choáng váng: "Sáng mai phải đến phim trường, em về trước đây."
Anh đưa tay ôm lấy eo tôi, giọng nói trầm thấp: "Để tài xế đưa em về."