Bạn Trai Cũ Có Gì Đó Bất Thường - Chương 04
Cập nhật lúc: 2024-05-23 11:21:20
Lượt xem: 1,741
"Liên quan gì đến tôi, đợi lúc ăn đám dỗ của anh ta thì gọi tôi một tiếng là được, cúp đây."
“Đừng mà, đừng mà, cậu ấy uống nhiều quá, ở dưới ký túc xá nam, ôm cột đèn đường đứng khóc như chó, nói cô không cần cậu ấy nữa, nhất quyết không chịu trở về ký túc xá.
“Bây giờ còn chưa có đóng cửa, Tiểu Vãn, cô đến khuyên cậu ấy được không?
"Nếu không thì thật sự rất xấu hổ, dù sao cậu ấy cũng là gương mặt tiền của A đại chúng ta."
Tôi trở mình.
“Không đi."
“Để anh ta tìm người đẹp khác đến dỗ dành, không liên quan gì đến tôi.”
Đại Tráng muốn giải thích cái gì đó, nhưng điện thoại của anh ấy đã bị giật mất.
Giọng nói của Giang Trạch phát ra từ loa.
Có lẽ anh đã uống hơi nhiều, giọng nói vừa khàn khàn vừa m.ô.n.g lung.
"Chu Vãn, anh muốn ôm em."
Tôi châm chọc nói:
“Bảo cô em gái hôm nay mang nước cho anh đến ôm anh đi.”
"Anh thực sự rất muốn hôn em"
Tôi dỗi anh:
“Bảo cô em gái hôm nay mang nước cho anh hôn anh đi."
“Nếu em gái không có ở đó thì anh lấy dép tát vào miệng chính mình đi, cho đỡ thèm.”
"……"
Bên kia im lặng một lúc, có lẽ anh đã hiểu ra điều gì đó.
"Thì ra em đến gặp anh sao, sao em không tới đưa nước cho anh?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-cu-co-gi-do-bat-thuong/chuong-04.html.]
"Anh vẫn luôn đợi em."
"Còn có em đã chặn anh, em thực sự không cần anh nữa à?"
Thành thật mà nói, khi Giang Trạch nói chuyện với tôi một cách uất ức như vậy, có cảm giác như đang làm nũng vậy.
Khiến người khác không khỏi mềm lòng.
Tôi cũng không ngoại lệ.
"Hôm nay không phải có em gái mang nước cho anh rồi à?"
"Lúc chơi bóng đó, tôi đã nhìn thấy toàn bộ."
"Lúc đang chơi bóng..."
Con ma men nào đó suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói.
“Vì tuần này em không mang nước đến cho anh nên anh cũng chỉ có thể hùng tiền với bạn mua một thùng nước.
“Cô gái đó là người Đại Tráng gọi tới để coi chừng thùng nước, nếu không sẽ luôn bị thằng cháu nào đó tới lấy trộm."
Đại Tráng bên cạnh lớn tiếng đáp lại.
"Đúng vậy Tiểu Vãn, Thanh Thanh là em gái nuôi của tôi, cô đừng hiểu lầm."
Giang Trạch tuy đáng bị đánh, nhưng anh coi thường nhất là liên kết với bạn cùng phòng để lừa dối tôi.
Tôi tức giận sờ mũi, nhận ra có thể mình đã hiểu lầm.
"Được rồi được rồi, về ký túc xá sớm đi, buổi tối đừng có phát điên."
"Vậy anh có thể thoát khỏi danh sách đen được chưa?"
"Miễn cưỡng được."
“Vậy chúng ta có thể làm hòa được không?”
"Chuyện này thì em phải suy nghĩ lại."