Bạn Trai Cũ Là Ảnh Đế Muốn Làm Bố - Chương 5-7.1
Cập nhật lúc: 2024-07-16 18:48:26
Lượt xem: 3,747
5
Tôi và Tống Thời Yến có thể coi là oan gia ngõ hẹp.
Năm năm trước, tôi còn chưa bước chân vào giới giải trí, đang thả câu ở một vùng nước hoang vắng, cho cả vùng cá ăn no nê béo ú, quyết tâm câu được con lớn.
Vừa thấy cá cắn câu, thì thấy một chàng trai cao ráo mặc áo sơ mi trắng, đang chơi nhảy cầu trên cầu, làm cả hồ nước dậy sóng.
Con cá cắn câu vẫy đuôi, chỉ để lại gợn sóng lăn tăn, bỏ đi không chút lưu luyến.
Tôi: "?"
Đó là con cá lớn có thể khắc lên bia mộ đấy!
Tức giận dâng trào, tôi câu chàng trai nhảy cầu kia lên, chất vấn anh ta: "Trên biển có ghi rõ cấm nhảy cầu--"
Chưa kịp nói hết câu, giọng tôi đã yếu ớt: "Anh không biết nguy hiểm sao?"
Tống Thời Yến bị tôi câu lên mặt mày tái nhợt, giọt nước còn sót lại rơi xuống cánh môi tái nhợt, đáy mắt là một mảng u ám.
Hạ tam bạch, mí mắt rũ xuống, trông rất khó gần, yết hầu anh ta chuyển động lên xuống: "Biết."
"?"
"Tôi muốn chết, tôi đến tự tử đấy."
Tôi: "Hả?"
Chân thành là kỹ năng sát thương vĩnh cửu. Ngọn lửa giận trong lòng tôi lập tức tan biến, hận không thể tự cho mình hai cái tát.
Rõ ràng anh ta trông ngỗ nghịch như vậy, nhưng tôi lại nhìn thấy trong anh ta chút "mong manh dễ vỡ" của chú chim non không nơi nương tựa.
Tôi muốn an ủi anh ta, nhưng tôi là người có chỉ số EQ thấp. Tôi gãi đầu, khó khăn thốt ra ba chữ:
"Đừng tự tử."
Tôi còn cảm thấy bất lực với khả năng ngôn ngữ của chính mình.
Nhưng Tống Thời Yến nhìn tôi, vẫn tiếp nhận lời khuyên của tôi, và bày tỏ sự đồng tình sâu sắc: "Ừm, bây giờ tôi tỉnh táo rồi, cảm thấy kẻ đáng c.h.ế.t là kẻ khác."
Tôi tiếp tục gãi đầu: "..."
Tinh thần anh ta tốt thật đấy.
...
Ngăn chặn thành công một vụ tự tử, +1 điểm công đức.
Tôi rất vui.
Nhưng Tống Thời Yến đã dùng hành động thực tế để nói cho tôi biết - tôi vui quá sớm rồi.
Trong một tháng tiếp theo.
Anh ta nhảy hồ, bị tôi câu lên.
Anh ta lại nhảy hồ, lại bị tôi câu lên.
Anh ta vẫn nhảy hồ, vẫn bị tôi câu lên...
Theo thống kê chưa đầy đủ, tôi đã “câu” được Tống Thời Yến ít nhất mười ba lần, rèn luyện được cánh tay lực lưỡng có thể ba quyền đánh c.h.ế.t Trấn Quan Tây. Và lần nào cũng ra về tay trắng, không câu được con cá nào.
Tôi có lý do để nghi ngờ: Anh ta khắc tôi.
6
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-cu-la-anh-de-muon-lam-bo/chuong-5-7-1.html.]
Trợ lý rất thích hóng chuyện, hôm nay cô ấy đã ăn no căng bụng rồi, vẫn chưa đã thèm: "Đây chính là truyền thuyết, người câu cá có thể câu được bất cứ thứ gì, ngoại trừ cá sao?"
Bị vạch trần cảm giác thật là khó chịu, tôi nghiến răng nghiến lợi nói:
"Không được nói, không thích nghe."
Cô ấy năn nỉ tôi kể, tôi và Tống Thời Yến đến với nhau như thế nào, là vì tình yêu hay vì bệnh tình, rốt cuộc là ai tỏ tình trước.
Tôi im lặng, chủ yếu là không có gì để nói.
Đến lần thứ hai mươi lăm “câu” được Tống Thời Yến, tôi và anh ta đã rất quen thuộc, tôi biết anh ta là nam diễn viên có tinh thần không ổn định, anh ta cũng biết tôi là người câu cá nghèo rớt mồng tơi.
Anh ta hiếm khi xấu hổ, chủ động yêu cầu bồi thường mồi câu cho tôi.
Tôi từ chối: "Đừng mua hôm nay, mai sale 11/11, cái gì cũng rẻ."
Tống Thời Yến chống tay lên bờ, nằm nhoài trên mặt nước, tóc vẫn còn nhỏ nước, hàng mi run rẩy, giọng nói thường ngày nghe có vẻ cà lơ phất phơ, cố tình hạ thấp giọng:
"Thật sao?"
Tôi không hiểu gì, gật đầu.
Anh ta dừng lại một chút, dường như đang cân nhắc từ ngữ: "Vậy em có thể giảm giá cho anh không?"
Không biết là vì ánh mắt mong chờ của anh ta, hay là vì lo lắng sau khi từ chối, anh ta sẽ suy sụp tinh thần, lại đến chỗ tôi thả câu để tự tử.
Tôi vô thức đồng ý: "Ồ."
Sau đó, Tống Thời Yến như được tiếp thêm sinh lực, điên cuồng đóng phim, giành giải thưởng, là Ảnh đế trẻ tuổi nhất và khí phách nhất. Nhưng giữa tôi và anh ta luôn có một ranh giới rõ ràng.
Anh ta không còn yếu đuối, dường như cũng không cần tôi nữa, chỉ có tôi là bị mắc kẹt trong khoảng thời gian này, ngày nào cũng mong chờ điện thoại của anh ta, mong chờ đến mức tự ti, lo được lo mất.
Vì vậy, vào ngày anh ta giành được giải Nam chính xuất sắc nhất, tôi đã đề nghị chia tay với anh ta.
...
Đều là người cũ rồi, cũng không cần thiết phải nhắc đến anh ta nữa.
Tôi ném “bản” giải thích của mình cho cô ấy, bảo cô ấy giúp tôi giải thích với mọi người trong danh sách bạn bè, cứu vãn hình tượng của tôi, cố gắng dùng công việc bịt miệng cô ấy.
Người xem livestream xem chúng tôi diễn kịch câm hai mươi phút, sốt ruột muốn chết:
[Đây là coi tôi là người ngoài sao? Có gì mà VIP như tôi không được nghe?]
[Sao trông giống cuộc gọi bí mật giữa tôi và bạn thân của tôi thế?]
[Tôi biết đọc khẩu hình, mọi người đợi tôi, tôi ăn cơm xong sẽ dịch.]
[Vậy tôi biết khôi phục chất lượng hình ảnh, xem có moi được lịch sử trò chuyện của chị gái này không.]
[Hai vị cha nuôi thật sự sao?]
[Hóng +10086.]
7
Giữa hàng loạt bình luận, xen lẫn một chủ đề khác:
[Đừng nhìn chằm chằm vào đây nữa, mọi người ơi, có người chụp được lịch trình của TTY, nghe nói anh ấy đang vội vàng đến đây này.]
[Không nghe nói chương trình này mời anh ấy, anh ấy đến làm gì? Không lẽ đến nghỉ dưỡng à?]
[Nghỉ dưỡng ở nghĩa trang? [lắc đầu]]
Nhìn thấy bình luận, tổ chương trình cũng gửi tin nhắn cho từng khách mời, nói là có khách mời bí mật đến, bảo chúng tôi lập tức ra ngoài chào đón, tiến hành quay phim.
Đầu óc tôi trống rỗng.
Đặc biệt là sau khi quảng cáo kết thúc, MC tuyên bố: "Chào mừng vị khách bí mật của chúng ta, Tống Thời Yến."