Bạn Trai Đào Mỏ Vô Liêm Sỉ - 3
Cập nhật lúc: 2024-10-17 22:43:12
Lượt xem: 429
5
Ngày của Mẹ, Tưởng Xuyên về nhà tôi cùng tôi.
Sau khi ăn cơm xong, tôi lấy vòng cổ vàng ra định tặng cho mẹ.
Nhưng vừa mở hộp ra, tôi liền sững người.
Vòng cổ vàng tôi mua có khắc chữ cái viết tắt tên mẹ tôi - xw, nhưng chiếc vòng này lại khắc chữ wx.
Từ lúc lấy về, tôi đã cất vòng cổ vàng trong phòng ngủ.
Ngoại trừ tôi, không ai có thể chạm vào nó.
Không đúng, vừa nãy Tưởng Xuyên có lén vào phòng tôi, bị tôi phát hiện, anh ta nói là vào xem chơi thôi.
Chắc chắn là anh ta đã đánh tráo vòng cổ.
Tỉnh táo lại, tôi đậy nắp hộp, kéo Tưởng Xuyên ra ban công.
"Tưởng Xuyên, có phải anh đã đổi vòng cổ vàng của em thành hàng fake trên Pinduoduo không?"
Đối mặt với câu hỏi của tôi, Tưởng Xuyên không hề phủ nhận, anh ta nhướng mày cười khẩy:
"Đúng vậy, em là đứa con gái mê muội mẹ, không nỡ mua hàng fake trên Pinduoduo cho mẹ em, anh thay em mua, cái này tốn của anh chín tệ chín hào, lát nữa em chuyển khoản cho anh.
"Em đừng có làm ầm lên! Bây giờ anh tiết kiệm tiền, đều là vì để tương lai em được sống sung sướng."
Ăn cắp còn lý lẽ?
Tôi tức giận mắng:
"Tưởng Xuyên anh bị điên à? Trả vòng cổ vàng lại cho em, đó là món quà em đã chuẩn bị kỹ lưỡng, hôm nay là Ngày của Mẹ, em muốn tặng cho mẹ em!"
Tưởng Xuyên lùi lại nửa bước, anh ta tự biết mình đuối lý nhưng vẫn cứng miệng:
"Chu Vũ Huyên, bình thường anh chiều em quá rồi, vậy mà em dám mắng anh.
"Sao nào? Anh không trả, chẳng lẽ em còn muốn báo cảnh sát bắt anh?"
Thấy anh ta ngang ngược như vậy, tôi lập tức bốc hỏa, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi 110.
"Xin chào, tôi muốn báo án, vòng cổ vàng của tôi bị trộm mất... Vâng, đúng... Địa chỉ là khu chung cư Thanh Thủy Loan, tòa nhà số 5."
"Chu Vũ Huyên em bị điên rồi! Anh chỉ lấy cái vòng cổ vớ vẩn của em thôi, em báo cảnh sát làm gì?"
Tưởng Xuyên cuống quýt giật lấy điện thoại của tôi, lập tức cúp máy.
Bố mẹ nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy đến với vẻ mặt hoảng hốt.
Tôi đành phải kể lại chuyện vòng cổ vàng cho họ nghe.
6
Cảnh sát đến nhà, Tưởng Xuyên ngồi phịch xuống ghế sofa, thái độ vô cùng kiêu ngạo:
"Chu Vũ Huyên là bạn gái tôi, đồ của cô ấy chính là đồ của tôi, tôi cần gì phải trộm?
"Các anh có thời gian rảnh rỗi đến điều tra tôi, chi bằng đi điều tra xem có phải chủ tiệm vàng bán đồ giả hay không!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-dao-mo-vo-liem-si/3.html.]
Thấy anh ta hùng hồn như vậy, tôi lập tức bảo bố mở camera giám sát trong nhà.
Camera tua lại đoạn hội thoại của tôi và Tưởng Xuyên trước khi tôi báo cảnh sát.
Tua lại nữa là cảnh anh ta lén vào phòng tôi.
Tắt camera, hai anh cảnh sát nhìn Tưởng Xuyên với vẻ mặt nghiêm trọng.
Tưởng Xuyên lập tức thẹn quá hóa giận:
"Chu Vũ Huyên, anh đúng là đã lấy vòng cổ vàng của em, nhưng anh làm vậy là vì tương lai của chúng ta, nửa năm nữa là tốt nghiệp rồi, nếu không có tiền mua nhà, chẳng lẽ em định ra gầm cầu ở cùng ăn mày à?
"Biết trước em hoang phí như vậy, lúc đầu anh đã không nên theo đuổi em!"
Trong lòng tôi lửa giận bùng lên: "Tưởng Xuyên, một vạn tệ em chuyển vào quỹ chung, đều bị anh nướng sạch rồi, em còn chưa nói gì, anh đã bắt đầu càm ràm rồi!"
Tưởng Xuyên mặt mày sa sầm, cãi chày cãi cối:
"Nướng sạch là sao? Em chuyển vào chẳng phải để cho anh dùng à? Chưa kết hôn đã tính toán chi li như vậy, kết hôn rồi thì còn ra sao nữa.
"Con trai chúng anh chỗ nào cũng cần phải tiêu tiền, một tháng em có 2500 tệ tiền sinh hoạt phí căn bản là không dùng hết, không đưa cho anh, chẳng lẽ em định dùng để bao trai à?"
Hả?
Tiền của tôi bị anh ta chiếm đoạt, còn bị anh ta vu oan giá họa.
Quả nhiên, giữa người với người là coi trọng tình cảm, giữa tiền với tiền là coi trọng lợi ích.
Hai thứ này một khi trộn lẫn vào nhau, dù có thân thiết đến mấy cũng sẽ cãi nhau to.
Cảm thấy bầu không khí tại hiện trường không ổn, anh cảnh sát vội vàng khuyên Tưởng Xuyên trả vòng cổ vàng lại cho tôi.
Sắc mặt anh ta trở nên âm trầm đáng sợ:
"Tôi không trả! Chu Vũ Huyên, mẹ anh cũng là mẹ em, bà ấy năm mươi tuổi sinh nhật, em tặng vòng cổ vàng cho bà ấy làm quà sinh nhật thì không được à? Sao cứ phải làm ầm ĩ lên như vậy?
"Hơn nữa, anh là bạn trai em, tiền học bổng của em vốn dĩ đã có một nửa của anh rồi! Em không xin phép anh mà tự ý mua vòng cổ vàng tặng mẹ em, đúng là đồ con gái mê muội mẹ ích kỷ!"
"Tưởng Xuyên anh còn mặt mũi nào nữa? Anh không có bản lĩnh giành học bổng, bây giờ định cướp à?"
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tôi lao đến muốn cho Tưởng Xuyên một bạt tai, nhưng bị mẹ kéo lại.
Bà nhìn Tưởng Xuyên với ánh mắt phức tạp:
"Tưởng Xuyên, là một người mẹ, chúng ta thực ra không để ý đến giá trị món quà, tấm lòng là quan trọng nhất, mẹ cháu năm mươi tuổi sinh nhật, ngày quan trọng như vậy, cháu tự tay nấu cho bà ấy một bữa cơm, bà ấy cũng sẽ vui vẻ rất lâu! Nhưng nếu bà ấy biết con trai mình là kẻ trộm, cháu nghĩ bà ấy còn vui vẻ đón sinh nhật nữa không?"
Tưởng Xuyên bị chọc trúng chỗ đau, mặt mày tức giận méo mó.
Anh cảnh sát lại khuyên, anh ta mới miễn cưỡng lấy vòng cổ vàng từ trong túi ra.
Thấy vòng cổ vàng vẫn còn nguyên vẹn.
Trước mặt bố mẹ, tôi trực tiếp nói lời chia tay với Tưởng Xuyên.
Lúc rời khỏi nhà tôi, ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ hung ác:
"Chu Vũ Huyên, là em ép anh!"
Câu nói không đầu không đuôi của Tưởng Xuyên khiến tôi có dự cảm chẳng lành.