Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Trai Đòi Nộp Tiền Sinh Hoạt Phí - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-10-06 08:49:58
Lượt xem: 224

12

Tần Nhu giống hệt một bãi phân trâu, còn Trần Dương chính là đóa hoa lài cắm trên đó, càng hấp thụ chất dinh dưỡng càng nở rộ xinh đẹp kiều diễm.

Tần Nhu nộp hết sinh hoạt phí của mình cho Trần Dương, mỗi lần ăn cơm đều phải xin ngược lại từ chỗ anh ta.

Một lần nọ tôi và Văn Tĩnh xuống căn tin ăn cơm thì bắt gặp hai người đó. Bọn họ chỉ gọi một phần cơm, Tần Nhu yên lặng ngồi nhìn Trần Dương xúc từng miếng to, chờ cho anh ta no rồi, cô ả mới được phép ăn phần còn thừa lại.

Cả tôi và Văn Tĩnh chứng kiến đều cảm thấy buồn nôn.

Mới qua một tháng mà Tần Nhu đã nhanh chóng gầy rộc đi. Một buổi tối kia tôi và Văn Tĩnh nghe thấy tiếng cô ta rời giường.

Văn Tĩnh hỏi: “Cậu làm gì mà thức muộn thế?”

Tần Nhu thản nhiên đáp lại: “Tôi đi uống nước.”

Hình như cô ta rất đói nên uống nước ừng ực. Văn Tĩnh rất thấu hiểu cảm giác nửa đêm bị đói đến tỉnh nên lắm miệng thêm một câu: “Chắc cậu đói hả, trong tủ của tôi có bánh bích quy đấy, cậu lấy mà ăn.”

Tần Nhu như bị ai giẫm lông, phản ứng rất dữ dội: “Tôi đang giảm béo! Không ăn gì hết!”

Vậy là cô ta không thèm uống nước nữa mà đi thẳng về giường ngủ.

Tôi lẳng lặng nhắn tin cho Văn Tĩnh: [ Mình có lòng mà người ta không có dạ, cậu mặc kệ cô ấy đi. ]

Văn Tĩnh trả lời tôi một tràng oán hận dài: [ Cậu nói xem có phải Trần Dương bỏ ngải gì cho cậu ấy rồi không? Toàn bộ tiền bạc trên người đều bị cướp sạch mà vẫn khăng khăng cứng đầu, cứ như thế thì sống được mấy ngày nữa! ]

Tôi lời ít ý nhiều: [ Là do cô ta tình nguyện chịu đựng, cậu đừng nhiều chuyện, coi chừng có ngày bị trả thù đấy. ]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-doi-nop-tien-sinh-hoat-phi/chuong-10.html.]

Văn Tĩnh im lặng một lúc lâu, vào lúc tôi sắp ngủ đến nơi mới nhắn lại cho tôi một tin đầy ẩn ý:[ Kỳ Kỳ, cậu không biết đâu, đối với những người xuất thân bình thường như chúng tớ mà nói, cơ hội để thử lỗi cũng không nhiều. ]

Tôi buồn ngủ díp mắt đọc xong tin bèn lựa chọn tôn trọng cô ấy, trơ mắt nhìn cô ấy đụng đầu vào tường nam.

Văn Tĩnh xuống giường mở đèn, sau đó kéo màn giường của Tần Nhu lên: “Tôi muốn tâm sự với cậu một chút.”

13

Văn Tĩnh cầm theo một tấm gương đưa cho Tần Nhu, cô ả nhìn lại đầy khó hiểu.

Văn Tĩnh châm chọc: “Bây giờ trông cậu giống hệt một bà trung niên kết hôn lâu năm bị cuộc đời hành hạ, chỗ nào giống một nữ sinh viên đại học nữa?”

Tần Nhu nháy mắt ngồi thẳng dậy, không tin nổi mà nhìn chằm chằm vào gương, càng xem sắc mặt càng nặng nề.

Văn Tĩnh tiếp tục nói: “Cậu nhìn Trần Dương đi, cứ để yên cho anh ta phung phí tiền sinh hoạt của mình thế mà được à. Chẳng lẽ cậu cảm thấy trà sữa hòa tan hai tệ một cốc khỏe mạnh hơn trà sữa hai mươi tệ một cốc hay sao? Chai Da Bao cậu đang dùng thật sự tốt hơn sản phẩm cậu dùng trước kia thật sao?”

“Mỗi ngày Trần Dương đều vung tiền mời bạn bè ăn uống tốn cả mấy trăm một ngàn. Cậu thật sự không biết số tiền mình tiết kiệm đi đâu hết rồi sao?”

“Mẹ cậu làm lụng cực khổ để cậu được đến trường, cho cậu số tiền sinh hoạt đủ sống thoải mái. Hiện giờ cậu muốn xuống căn tin ăn cơm còn phải xin Trần Dương, cậu bị ngốc hay là bị điên thế? Ai lại để một thằng con trai lợi dụng mình như vậy?!”

Tần Nhu im lặng, qua một lúc lâu vẫn không nói lời nào.

Văn Tĩnh tốn rất nhiều thời gian để phân tích cho cô ta mặt lợi mặt hại, ánh mắt Tần Nhu cũng ngày một tỉnh táo ra.

Tôi cũng tỉnh hẳn, giữ im lặng mở di động đăng một bài viết trong mục tìm việc làm thêm trên diễn đàn trường. Yêu cầu chỉ có một, diện mạo phải xinh đẹp, thù lao hậu hĩnh.

Văn Tĩnh lạnh lùng nói: “Nếu là chân ái thì người ta chỉ nghĩ tặng thứ tốt nhất cho người mình yêu. Tự cậu ngẫm lại xem đã bao lâu rồi Trần Dương không tặng quà cho cậu, hộp trái cây lần trước anh ta đã tặng cậu thêm được lần nào chưa?”

Tần Nhu sụt sịt mũi, ăn bánh quy của Văn Tĩnh: “Cảm ơn cậu, tôi hiểu rồi, ngày mai tôi sẽ đi đòi lại sinh hoạt phí của mình.”

Loading...