Bạn Trai Đòi Nộp Tiền Sinh Hoạt Phí - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-06 08:47:14
Lượt xem: 177
5
Trần Dương không đi tìm, tôi cũng không quan tâm đến anh ta nữa.
Đương lúc lo lắng vì không tìm thấy lý do chia tay, không ngờ một ngày nọ tôi trở về ký túc xá lại không tìm thấy chai La Mer của mình đâu nữa, trong ngăn tủ chỉ còn đặt một lọ Da Bao mộc mạc.
Tôi trực tiếp gọi điện thoại cho Trần Dương: “Trần Dương, chai La Mer em để trong tủ là do anh lấy đúng không?”
Trần Dương đáp rất vô lại: “Ừ, là anh lấy. Ai bảo khuyên mãi mà em không nghe. Em nói xem ở đâu ra một cô bạn gái như em chứ! Đã không hiền lành còn không biết suy nghĩ cho người yêu, cô bạn Tần Nhu cùng phòng còn tốt hơn em nhiều.”
Tôi cười lạnh, hỏi thẳng: “Đồ của tôi đâu?”
“Em đừng dùng cái đó nữa, anh đem đi bán rồi, tiền anh cũng giữ giúp em luôn.”
Tôi ghê tởm đến cạn lời: “Chắc anh cũng biết tự ý lấy đồ mà không xin phép thì gọi là ăn cắp đúng không? Tôi hạn cho anh trong vòng hai tiếng phải trả đồ lại cho tôi, nếu không tôi báo cảnh sát.”
Trần Dương dựng lông: “Em đừng có ầm ĩ lên như thế nữa được không! Tại sao cứ phải nhiều chuyện thế nhỉ! Nếu em không mua món đồ giá chín ngàn tệ thì anh có thể lấy của em không? Anh đây là đang tiết kiệm cho em, em không hiểu à!”
Ha, bây giờ chuyện anh ta lấy cắp đồ trở thành lỗi của tôi rồi đấy!
Tôi từ chối giằng co với đồ ngu dốt mà trực tiếp gọi thẳng cho cảnh sát.
“Chào chú ạ, cháu muốn báo án. Cháu có món đồ trị giá chín ngàn tệ bị lấy mất…”
6
Mãi đến khi bị gọi đến đồn cảnh sát, Trần Dương mới biết tôi không nói đùa. Anh ta kinh ngạc chất vấn tôi: “Có đáng không?! Chỉ vì một bộ sản phẩm dưỡng da mà em báo cảnh sát bắt anh?!!”
Tôi kiên định đáp: “Đáng chứ.”
Cảnh sát khuyên anh ta: “Lấy gì của bạn gái thì trả về cho người ta đi, đã là người yêu thì đừng để ầm ĩ đến mức không nhìn nổi mặt nhau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-doi-nop-tien-sinh-hoat-phi/chuong-4.html.]
Trần Dương phủ nhận không hề chớp mắt: “Tôi không lấy, các người đừng nói oan cho tôi.”
Tôi tức đến nỗi suýt thì bật cười, dứt khoát bấm đoạn ghi âm trò chuyện ra.
Trong lúc Trần Dương vẫn còn bốc phét với cảnh sát, sắc mặt rất mất kiên nhẫn: “Tôi đã nói là tôi không lấy! Đàn ông con trai làm sao vào được ký túc xá nữ…” Thì cùng lúc đó, một giọng nói giống anh ta như đúc cũng vang lên: “Ừ, là anh lấy. Ai bảo khuyên mãi mà em không nghe. Em nói xem ở đâu ra một cô bạn gái như em chứ! Đã không hiền lành còn không biết suy nghĩ cho người yêu, cô bạn Tần Nhu cùng phòng còn tốt hơn em nhiều.”
Cảnh sát lập tức ném ánh mắt khác thường về phía Trần Dương.
Mặt Trần Dương sưng sỉa lên như đầu heo, lập tức lao về phía tôi muốn cướp di động: “Đồ đê tiện! Cô còn dám ghi âm!”
Tôi vội vàng trốn ra sau cảnh sát, làm chú ấy phải lớn tiếng cảnh cáo đối phương: “Cậu kia, không được nhúc nhích! Đứng xa ra!”
Hai cảnh sát xông ra khống chế Trần Dương rồi kéo qua một bên giáo dục lại.
Đến tận lúc này mà anh ta vẫn không cảm thấy mình làm sai: “Cô ta là bạn gái tôi, tôi lấy đồ là bình thường?! Nếu cô ta không mua đồ đắt tiền như thế thì làm sao tôi lấy được?!”
Trần Dương nói rất đúng lý hợp tình: “Tôi chỉ muốn tốt cho cô ấy thôi!”
Một anh cảnh sát không nhịn được phải cao giọng lên: “Là bạn trai cũng không thể tự ý lấy đồ của người ta được! Chỉ cần thứ bị mất trị giá trên hai ngàn tệ là cô ấy đi báo cảnh sát được rồi đấy! Hơn nữa người ta cũng không dùng tiền của cậu, cậu sốt ruột làm gì?!”
Trần Dương phẫn nộ trợn tròn mắt nhưng lại cứng họng không thể trả lời.
Cảnh sát thở dài thườn thượt, hỏi tôi muốn xử lý thế nào.
Tôi thẳng thắn đưa yêu cầu: “Trong vòng một giờ, hoặc là trả đồ cho cháu, hoặc là đưa tiền.”
Cảnh sát khuyên Trần Dương mau trả chai mỹ phẩm lại cho tôi, anh ta im lặng rồi nói: “Tôi bán nó mất rồi.”
“Vậy cậu trả tiền cho cô ấy đi.”
Trần Dương ấp úng không dám trả lời, bị cảnh sát truy vấn mãi không bỏ, cuối cùng anh ta mới thừa nhận: “Tôi tiêu hết tiền rồi.”
Anh ta đã bán lọ La Mer của tôi để lấy tiền mua máy tính mới cho bản thân. Nhớ lại lời anh ta nói chắc nịch sẽ giúp tôi giữ tiền, thật sự quá nực cười.