Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Trai Là Bác Sĩ - Hoàn

Cập nhật lúc: 2024-05-25 16:12:41
Lượt xem: 989

Mộ Thời che chắn cho tôi phía sau, lạnh lùng nói, "Huống chi cô ta làm hại vợ tôi, tôi vĩnh viễn không thể tha thứ cho cô ta."

Mẹ của Lộ Ngọc tuyệt vọng nói: "Nhưng đó là vì nó thích cậu."

"Đó là vì cô ta có bệnh. Trước đây tôi đối với cô ta còn khá khoan dung, là hy vọng hai người có thể kịp thời đưa cô ta đi chữa trị, nhưng hai người không những không làm vậy, ngược lại còn dung túng cho cô ta làm hại chính mình rồi làm hại người khác. Đã như vậy, thì hãy giao cho pháp luật xử lý, đợi cô ta ra khỏi trại tạm giam, tự nhiên sẽ có người sắp xếp cho cô ta đi chữa trị."

Nói xong, anh không thèm liếc nhìn cặp vợ chồng đang ngồi bệt dưới đất, nắm tay tôi bước ra ngoài.

Gió đêm lạnh buốt, Mộ Thời cẩn thận đút tay tôi vào túi áo khoác của anh, bước nhanh đến xe, rồi bật máy sưởi.

Nhiệt độ trong xe dần tăng lên, tôi hít hít mũi, cúi người qua ôm lấy eo anh: "Bỗng nhiên thấy trước đây anh đối xử với em tốt thật."

"Hửm?"

"Anh với bố mẹ của Lộ Ngọc, với em khi giận dỗi, đúng là một trời một vực."

Mộ Thời bật cười: "Sao có thể giống nhau được, họ là người dưng, còn em là người anh muốn gắn bó cả đời."

Rồi tôi im lặng.

"Sao thế?"

"Thật ra tối hôm đó, em thấy đoạn tin nhắn của anh và dì Mộ, anh nói anh tạm thời không muốn nghĩ đến chuyện cưới xin với em."

Tôi cắn môi, nghĩ đến nỗi đau lòng và buồn bã của mình đêm đó, vẫn cảm thấy khóe mắt cay cay, "Sau đó, tại sao anh lại thay đổi ý định?"

Bàn tay Mộ Thời đang đặt trên lưng tôi bỗng siết chặt: "Em thấy tin nhắn đó nên mới chuyển ra ngoài sao?"

Tôi vùi mặt vào n.g.ự.c anh, gật đầu đầy tủi thân: "Họ nói anh chỉ muốn đùa giỡn với em thôi."

"... Là vì trước đó em đã đề nghị chia tay, sau đó anh nghĩ lại, có lẽ anh thật sự quá bận, không có nhiều thời gian dành cho em. Anh hơi sợ, sợ nếu kết hôn, anh không thể cho em một cuộc sống hôn nhân tốt đẹp, ngược lại còn làm lỡ dở em."

Giọng anh khi nói ra câu này rất bình thản, nhưng ẩn chứa trong đó là một chút mệt mỏi.

Tim tôi nhói lên, đầu ngón tay như mềm nhũn: "Anh cũng biết lo lắng và sợ hãi sao?"

"Em nói gì vậy." Mộ Thời bật cười, "Đương nhiên rồi, anh là người chứ có phải thần thánh gì đâu - hơn nữa, Nam Gia, em không biết anh thích em nhiều như thế nào đâu."

Ánh đèn trần xe mờ ảo chiếu xuống, anh cúi đầu hôn tôi, không khí trong xe vốn đã ấm áp nay càng thêm nóng bỏng.

Tay tôi vẫn còn bị thương, không dám dùng sức, Mộ Thời liền nhẹ nhàng nâng niu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-la-bac-si/hoan.html.]

Tôi thở hổn hển, nhỏ giọng hỏi anh: "Anh thích em từ khi nào vậy?"

"Ừm..."

Mộ Thời nói lấp lửng, "Chắc là ngày thứ hai em chuyển đến nhà anh, lúc em nhất quyết treo bức tranh ghép nàng tiên cá lên tủ ở lối vào."

Tôi lập tức đẩy anh ra, bực bội nói: "Muộn thế sao? Em thích anh từ rất lâu rồi!!"

"Anh lừa em đấy." Anh lại gần, trán chạm trán tôi, thở nhẹ, "Hôm đó chúng ta gặp nhau lần đầu, lúc anh bước vào, cả bàn toàn là những chú ếch em gấp bằng khăn giấy, và anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên."

Sau đó Mộ Thời vẫn theo tôi về nhà, gặp mẹ tôi. Ngay khoảnh khắc chúng tôi đưa ra giấy đăng ký kết hôn, mẹ tôi lặng lẽ giơ cây chổi trong tay lên.

Cuối cùng Mộ Thời kéo bà sang một bên nói chuyện, nói rất lâu, ban đầu tôi định đi theo, nhưng hai người rất ăn ý quay lại, đồng thanh nói: "Con ra ghế sô pha ngồi đi."

Tôi co ro trên ghế sô pha nghịch điện thoại mãi, ăn hết cả đĩa dâu tây mẹ tôi rửa, mà họ vẫn chưa nói chuyện xong.

Vì vậy, tôi lén lút đến gần, vừa kịp nghe mẹ tôi nói: "Tôi chỉ có một đứa con gái là Nam Gia, nó lớn đến chừng này tôi chưa từng để nó phải chịu thiệt thòi gì."

Giọng Mộ Thời nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc: "Cả đời này, tôi cũng chỉ có một người vợ là cô ấy, sẽ không để cô ấy phải chịu thêm bất kỳ thiệt thòi nào nữa."

Mắt tôi bỗng đỏ hoe. Anh ấy yêu tôi quá, tôi không thể làm mình làm mẩy nữa rồi. Mùa xuân đến, Mộ Thời cầu hôn tôi.

Chính xác hơn là bù đắp một buổi cầu hôn. Hôm đó anh vừa ra khỏi phòng mổ, vẫn còn mang theo mùi tanh của máu. Tôi đợi ở văn phòng anh, thấy anh bước từng bước về phía tôi, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi, đẩy chiếc nhẫn ra trước mặt tôi.

Tai tôi nóng bừng, vẫn cố giữ bình tĩnh, giả vờ thản nhiên: "Đều là vợ chồng già cả rồi, còn bày đặt mấy trò này."

Mộ Thời mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng tựa vào vai tôi: "Bù cho em một đám cưới."

Tôi lập tức phấn khích: "Được đó! Em muốn tổ chức đám cưới ngoài trời, còn muốn váy cưới đuôi cá màu trắng, vương miện hoa hồng, bánh kem và bộ đồ ăn theo phong cách rừng rậm..."

Nói đến đây, tôi quay sang, mới phát hiện Mộ Thời đã ngủ gục trên vai tôi. Anh ấy chắc chắn mệt lắm rồi.

Trái tim tôi mềm nhũn, nghiêng đầu hôn lên má anh một cái, thì thầm: "Không cần gì cả, chỉ cần có anh thôi, cũng được."

 

 

 

 

Loading...