Bạn Trai Mèo Tinh Háo Sắc - Chương 12-14 (Hoàn)
Cập nhật lúc: 2024-07-11 21:01:36
Lượt xem: 1,751
12.
Sáng hôm sau, tôi còn chưa kịp tỉnh ngủ, đã nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập. Mắt tôi còn chưa mở ra, tôi nằm trên giường rên rỉ với Mạc Dật Miểu: "Anh ra mở cửa đi."
Người bên ngoài có vẻ không chờ được nữa: "Chị, mở cửa cho em nhanh lên."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, tôi bỗng chốc tỉnh táo, đây không phải là giọng của cậu em trai tốt của tôi sao?
Nhìn kỹ lại, căn phòng tràn ngập không khí ám muội sau khi "vui vẻ", quần áo bị vứt lung tung trên sàn nhà.
Tôi vội vàng đứng dậy, giấu Mạc Dật Miểu vào tủ quần áo, giấu quần áo trên sàn nhà xuống gầm giường, sau đó dùng chăn che lại.
Tôi tùy ý vuốt tóc vài cái, cố gắng che giấu vẻ mệt mỏi của mình.
Tôi dặn dò Mạc Dật Miểu:
"Nhớ kỹ, không được phát ra tiếng động."
Nói xong, tôi đi ra cửa. Vừa mở cửa, pháo hoa đủ màu sắc đã phun thẳng vào mặt tôi.
"Bất ngờ chưa!"
Cậu em trai xông lên, ôm chầm lấy tôi. Phía sau còn có bố mẹ tôi. Mẹ tôi cầm trên tay chiếc bánh kem:
"Nhìn con kìa, chắc là quên cả sinh nhật mình rồi phải không?"
Tôi ngẩn người ra ba giây, sau đó mới nhận lấy chiếc bánh kem trên tay mẹ.
Tôi dẫn bọn họ vào nhà, vì tôi ở một mình nên phòng khách không có ghế sofa, hoàn toàn không đủ chỗ cho ba người ngồi.
Em trai tôi đưa tay định mở cửa phòng ngủ của tôi.
Tôi giật mình thon thót, Mạc Dật Miểu còn đang ở bên trong!
Tôi vội vàng ngăn cậu ta lại, nhỏ giọng nói:
"Phòng chị bừa bộn lắm, em đợi chị dọn dẹp một chút đã."
Nói xong, tôi vội vàng chui vào phòng ngủ, ngăn cách bọn họ ở bên ngoài.
Tôi cẩn thận đi đến tủ quần áo:
"Này, Mạc Dật Miểu."
Anh ta không trả lời tôi. Tôi lớn tiếng hơn, anh ta vẫn im lặng.
Kỳ lạ thật, chẳng lẽ anh ta chạy rồi?
Sự tò mò thôi thúc tôi mở tủ quần áo ra, Mạc Dật Miểu lại biến thành mèo rồi.
Nó nằm ủ rũ trong tủ quần áo, cơ thể không ngừng run rẩy. Nhìn thấy tôi, nó mới kêu lên vài tiếng "meo meo" yếu ớt.
Dáng vẻ này của nó khiến tôi vô cùng đau lòng.
Tôi vội vàng ôm nó vào lòng.
Ngay sau đó, tôi đột nhiên cảm thấy tay mình rất nặng, như thể có một tảng đá lớn đè lên người vậy. Mạc Dật Miểu lại đúng lúc này hóa thành hình người.
Mặt tôi đỏ bừng: "Mạc Dật Miểu, anh muốn em c.h.ế.t à?"
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, hốc mắt dần dần ngấn lệ, đôi mắt đỏ hoe khiến tôi cảm thấy bất an.
Anh ta rưng rưng nước mắt: "Bên trong tối quá, giống như trong xe tải chở mèo vậy."
Tim tôi nhói đau.
"Không sao đâu, em sẽ luôn ở bên cạnh anh."
Nghe thấy câu trả lời chắc chắn của tôi, đôi mắt anh ta lại sáng lên. Tôi thuận thế xoa đầu anh ta, sau đó vỗ một cái:
"Sao lại không mặc quần áo nữa vậy!"
"Mau mặc quần áo vào, em dẫn anh đi gặp bố mẹ."
Lục tung tủ quần áo, phát hiện bên trong toàn là váy.
Bộ quần áo duy nhất của Mạc Dật Miểu là bộ đồ hầu gái kia.
Tôi lúng túng gãi đầu.
"Em không tin là không tìm được bộ nào cho anh mặc."
Thật sự là không có.
Tôi đành thỏa hiệp, lấy chiếc áo sơ mi trắng bó sát người của mình đưa cho anh ta. Vẫn là kiểu áo ôm sát eo.
"Mặc cái này đi."
Mạc Dật Miểu lập tức mím chặt khóe môi đang định nhếch lên: "Chắc chắn chứ?"
Nhìn chiếc áo sơ mi chỉ bằng bàn tay của Mạc Dật Miểu, tôi chìm vào suy tư.
Bên ngoài lại vang lên giọng nói của em trai tôi: "Chị, chị xong chưa vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-meo-tinh-hao-sac/chuong-12-14-hoan.html.]
Tôi qua loa trả lời cậu ta: "Sắp xong rồi."
Sau đó, tôi đẩy Mạc Dật Miểu vào phòng thay đồ. Trong lòng tôi vui mừng khôn xiết, chiếc áo này rất tôn dáng, đến lúc đó tôi phải "ăn đậu hũ" anh ta cho đã.
Tôi ngồi trên giường chờ anh ta. Khoảng mười phút sau, Mạc Dật Miểu vẫn chưa ra.
Tôi gõ cửa: "Sao lâu vậy?"
Lời tôi còn chưa dứt, bên trong đã vang lên tiếng xé rách.
Giọng anh ta có chút ấm ức: "Hỏng rồi."
"Hả, cái gì hỏng rồi?"
"Quần áo hỏng rồi."
Anh ta mở cửa, cúc áo trước n.g.ự.c bị bung ra mấy cái, vòng eo của chiếc áo bị siết chặt.
Một chiếc áo sơ mi đẹp đẽ bị anh ta mặc thành đồ xuyên thấu. Như vậy không được, mặc như vậy sao đi gặp bố mẹ tôi được.
Tôi lo lắng đi qua đi lại, vô ý trượt chân ngã về phía Mạc Dật Miểu.
Kết quả là, tôi và anh ta cùng ngã xuống đất, hai chân tôi gác lên eo anh ta.
Đúng lúc này, em trai tôi mở cửa phòng.
13.
Tôi và cậu ta bốn mắt nhìn nhau. Bố mẹ tôi nghe thấy tiếng động cũng đi vào. Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt: "Mọi người nghe con giải thích!"
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mẹ tôi cười không ngậm được mồm: "Bảo sao không chịu yêu đương, hóa ra là có bạn trai rồi à."
Nhìn thấy thân hình của Mạc Dật Miểu, mẹ tôi giơ ngón tay cái lên, khen ngợi hết lời: "Chàng trai này được đấy, sinh con đẻ cái chắc chắn là số một."
Tôi cố gắng giải thích: "Mẹ, anh ấy không phải bạn trai con."
"Chào bác, con là bạn trai của cô ấy ạ."
Tôi và Mạc Dật Miểu đồng thanh lên tiếng.
Em trai tôi ngây người: "Chị, chị không cho người ta danh phận à."
Sau đó, cậu ta cởi áo khoác ngoài của mình đưa cho Mạc Dật Miểu.
Tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng anh ta cũng có quần áo để mặc rồi.
14.
Từ đó về sau, Mạc Dật Miểu gặp ai cũng nói mình là bạn trai tôi.
Tôi cố tình giả vờ không biết: "Chuyện từ bao giờ vậy, sao em không biết?"
Anh ta rưng rưng nước mắt: "Anh cũng đã gặp bố mẹ em rồi, vẫn chưa được "thăng chức" sao?"
Thật là ngốc, chưa theo đuổi tôi mà đã muốn làm bạn trai tôi rồi.
Tôi khoanh tay trước ngực: "Anh có biết bạn trai bạn gái là gì không?"
Anh ta trả lời rất kiên quyết: "Trong thế giới của người thú của bọn anh, sẽ chọn đối tượng mạnh mẽ để làm bạn đời."
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Em bất chấp nguy hiểm chặn một chiếc xe tải chở mèo rồi lại một chiếc khác, giải cứu hàng nghìn hàng vạn chú mèo."
"Trong mắt anh, em mãi mãi là người mạnh mẽ."
"Nhưng đôi khi em cũng không mạnh mẽ như vậy, em cũng sẽ buồn, sẽ đau khổ, cũng sẽ có hỉ nộ ái ố của riêng mình."
"Anh rất muốn bảo vệ con người thật của em."
"Yêu em, là từ cái nhìn đầu tiên."
Mạc Dật Miểu rất hiếm khi nói nhiều lời như vậy, hơn nữa còn nói trúng tim đen của tôi, suýt chút nữa khiến tôi rơi nước mắt.
Thấy tôi suýt khóc, anh ta có chút luống cuống tay chân: "Những lời anh nói đều là thật lòng."
Tôi phì cười: "Em biết rồi, đồ ngốc."
"Nếu anh có thể làm được ba việc, em sẽ đồng ý làm bạn gái anh."
"Tặng hoa, hẹn hò, hôn."
"Không được thiếu cái nào đâu đấy."
Anh ta nghiêm túc gật đầu.
Tôi lại bổ sung: "Còn có một chuyện quan trọng nhất, phải cùng em tham gia Hiệp hội bảo vệ động vật."
"Có thể em không cứu được hết tất cả bọn chúng, nhưng ở con đường tiếp theo nhất định sẽ có rất nhiều người giống như em."
Hết