Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Trai Ngày Nào Cũng Muốn Chết Cùng Tôi [Tận Thế] - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-10-27 22:15:39
Lượt xem: 5

Vào ngày đầu tiên tận thế buông xuống, thế giới tràn ngập quái vật, m.á.u và tiếng la hét.

Mà ngăn cách bởi một bức tường, Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên đang ôm nhau, hôn môi và l.à.m t.ì.n.h một cách dịu dàng. Như thể họ đang sống trong một thế giới hoàn toàn khác, tận hưởng rượu chè, không ngừng cuồng hoan.

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi lộp độp, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống bọn họ, ngay cả cái bóng trên mặt đất cũng mang một sắc thái m.ô.n.g lung lãng mạn.

Tiếp theo, họ làm một việc mà Tấn Giang không cho ai viết, nếu viết sẽ bị khoá nên tác giả không dám viết.

……

Sau một vài cảnh quậy phá từ phòng khách đến phòng ngủ, cả hai đi đến thỏa thuận đình chiến. Vùng ngoại ô cách xa dấu vết của con người. Thỉnh thoảng, có hai con quái vật đi ngang qua, nhưng chúng sẽ nhanh chóng chạy về phía nội thành.

Tiếng mưa dần dần tạnh, chỉ còn lại tiếng cành cây đung đưa trong gió, cả thế giới trở nên yên tĩnh đến khó tin. Nhưng tất cả những điều này chỉ tồn tại trong thời gian ngắn. Khi thời gian trôi qua, các bụi bông trong không khí sẽ tiếp tục xâm nhập vào gen của mọi sự sống trên trái đất, thúc đẩy sự dung hợp và tiến hóa của mọi sinh vật.

Một số loài động vật, thực vật sẽ tiến hóa theo hướng có lợi cho con người, trong khi một số khác sẽ trở thành một trong những con quái vật săn mồi. Ngay cả con người cũng không thể tránh khỏi sự ăn mòn của bụi bông. Người bình thường tiếp xúc với không khí trong thời gian dài rất dễ mắc bệnh hoặc trở thành quái vật.

Nói chung, đó là một khởi đầu không mấy tốt đẹp, nhưng thế giới chỉ trở nên tồi tệ hơn từ nay về sau.

Vân Lộ Tinh nằm trên chiếc giường êm ái, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh trăng lẻ loi treo trên bầu trời.

Sau lưng có động tĩnh, Vân Lộ Tinh nhỏ giọng ngáp một cái, hỏi: “Chúng ta làm lâu như vậy sao?” Thời điểm bọn họ về đến nhà vẫn là giữa trưa, nhưng bây giờ mặt trăng đã lên cao, trời đang là buổi tối.

Kỳ Phong Miên vừa mới tắm xong. Anh mặc áo choàng tắm bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc ướt xõa xuống, trên xương quai xanh vẫn còn sót lại vài giọt nước như pha lê, trượt xuống đường cong cơ bụng duyên dáng.

Anh nhàn nhạt nhìn sắc trời, thản nhiên nói: “Thời tiết sau tận thế sẽ trở nên khắc nghiệt, độ dài của ban ngày sẽ giảm và thời gian của đêm sẽ tăng lên.” Đối với nhân loại đây không phải là tin tốt, bởi vì con người khó có thể hoạt động vào ban đêm, nhưng quái vật thì khác.

Vân Lộ Tinh cau mày nhớ lại, nhưng không có ký nhớ sâu hơn. Ở kiếp trước, sau khi chết, cô biến thành một hồn ma chỉ có thể đi theo Kỳ Phong Miên. Ngày thường cũng chỉ nhìn thấy Kỳ Phong Miên, cô không nhớ được nhiều ký ức liên quan đến tận thế.

Thậm chí đôi khi, chuyện về Kỳ Phong Miên cô còn mơ mơ hồ hồ. Vân Lộ Tinh cho rằng đây có thể là di chứng của việc trọng sinh.

Trong lúc đang phân tâm, cô chậm rãi trả lời: “Thì ra là như vậy” Cô do dự, không muốn đứng dậy rời khỏi ổ chăn bông mềm mại.

Kỳ Phong Miên đi đến bên mép giường, cúi người nhìn Vân Lộ đang nằm trên đó, cười nói: "Con mèo dơ, đi tắm đi." Vân Lộ có rất nhiều tật xấu, thỉnh thoảng cô không thích giao tiếp với người khác. Ngoài ra còn có một chút lười biếng.

Kỳ Phong Miên vừa mới xong việc liền bảo cô đi tắm, nhưng Vân Lộ Tinh vẫn nằm trên giường cho đến tận bây giờ.

Thể lực của Vân Lộ Tinh không tốt lắm, chiều nay cô đã chơi đùa với Kỳ Phong Miên quá lâu nên rất mệt mỏi. Cô vừa buồn ngủ vừa mệt, chỉ muốn trì hoãn một lúc.

Cô vùi đầu vào chăn, giả vờ như không nghe thấy. Khi Kỳ Phong Miên lại thúc giục, cô xoay người, vươn tay ôm lấy eo đối phương, vùi đầu vào trong lòng đối phương, nhẹ nhàng cầu xin: “Cho em nằm một lát đi.”

“Chỉ một lúc thôi.” Cô dùng ngón tay trắng xanh nhéo vạt áo của Kỳ Phong Miên, giọng nói mềm mại như bông, thấp giọng cầu xin, rất giống con mèo ngoài bệnh viện Trung Vân, ngoan ngoãn đến kỳ cục.

Vừa nói, cô vừa rung rung lông mi rồi từ từ nhắm mắt lại.

Biệt thự bên sườn núi không có quần áo của Vân Lộ Tinh. Cô đang mặc áo sơ mi của Kỳ Phong Miên. Chiếc áo sơ mi không vừa với cô, rộng thùng thình khiến người cô nhỏ đi. Vân Lộ Tinh phải xắn tay áo lên, để lộ một phần cẳng tay trắng đến mức phát sáng.

Cô rúc vào trong n.g.ự.c Kỳ Phong Miên, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

Đôi mắt lạnh lùng của Kỳ Phong Miên lập tức dịu đi. Anh nhếch môi, bất lực thở dài, ôm cô gái trong lòng đứng dậy, mí mắt đối phương run rẩy một lúc, như thể cô sắp tỉnh lại.

Giọng nói của Kỳ Phong Miên ôn nhu, trấn an: “Ngủ đi, anh đưa em đi tắm.”

Vân Lộ Tinh yên tâm nhắm mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ừm." Giọng nói của cô nhỏ nhẹ, có chút mềm mại chỉ có ở con gái, lòng Kỳ Phong Miên bất giác mềm nhũn ra.

Ngay cả ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ cũng trở nên nhu hoà hơn.

Sau khi tắm xong, Vân Lộ Tinh cảm thấy trên người mình có mùi thơm rất dễ chịu. Trở lại chiếc giường ấm áp, Vân Lộ Tinh thoải mái lăn lộn trong chăn.

Cô đột nhiên nheo mắt lại, nhỏ giọng nói: “Em đói bụng.” Cô vẫn nhớ mãi không quên đống đồ ăn vặt để lại trong siêu thị.

Có lẽ cô sẽ không bao giờ được ăn kem vị dâu và sữa chua nữa.

Trăng vẫn dịu dàng như trước nhưng thế giới đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Sau khi tái sinh, nhiều chuyện đã thay đổi. Tận thế đã đến sớm hơn. Cô vẫn còn sống khỏe mạnh và Kỳ Phong Miên suốt ngày nghĩ đến việc tự sát.

Vân Lộ Tinh nhìn Kỳ Phong Miên, nhẹ nhàng kéo tay đối phương đang nắm tay mình, nhẹ nhàng gọi anh: “Kỳ Phong Miên.”

Dưới ánh trăng, Kỳ Phong Miên quay đầu nhìn lại. Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt anh như mang theo ánh trăng lạnh lẽo, khiến anh trông thanh tao, mờ ảo và xa xăm.

Vân Lộ Tinh chậm rãi hỏi anh: "Sao hôm nay anh lại nói như vậy?"

Đôi mắt sáng ngời của cô tràn đầy mờ mịt, cô nói: “Nếu muốn c.h.ế.t vì tình yêu, không thể c.h.ế.t trong tay quái vật được sao?” Vân Lộ Tinh cảm thấy Kỳ Phong Miên thực sự rất kỳ lạ, anh muốn c.h.ế.t vì tình với mình nhưng đồng thời anh cũng cố gắng hết sức để bảo vệ mình.

Kỳ Phong Miên nhíu mày nhìn cô hồi lâu, ánh mắt dịu dàng trìu mến. Anh đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Vân Lộ Tinh, giọng nói trong trẻo dịu dàng: “Sẽ rất đau.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-ngay-nao-cung-muon-chet-cung-toi-tan-the/chuong-12.html.]

Dù là ai thì họ cũng luôn tỏ ra tuyệt vọng và bất lực khi bị quái vật g.i.ế.c chết. Bất cứ ai cũng có thể c.h.ế.t đi một cách chật vật như vậy, nhưng Vân Lộ Tinh thì không.

Kỳ Phong Miên nghĩ, ngoại trừ tiểu giọt sương của anh là không thể.

Giọt sương nhỏ của anh dù có làm gì thì cũng dễ thương. Dù có c.h.ế.t hay tự tử vì tình yêu thì cô ấy vẫn phải là người dễ thương nhất.

Anh không thể chịu đựng được việc Vân Lộ Tinh c.h.ế.t trước mặt mình theo cách đó nữa.

Lúc nửa đêm tỉnh lại, Kỳ Phong Miên thường nhớ tới thời điểm Vân Lộ Hành bị g.i.ế.c c.h.ế.t ở kiếp trước.

Dòng m.á.u ấm liên tục chảy ra khỏi cơ thể cô, nhuộm đỏ mọi thứ xung quanh. Vân Lộ Tinh dường như đau đớn đến mức ngay cả việc thở bình thường nhất cũng khiến cô nhăn mặt vì đau.

Đã lâu như vậy, Kỳ Phong Miên vẫn nhớ rõ bộ dáng Vân Lộ Tinh thấp giọng than phiền với mình rằng: “Chết rất đau đớn.”

Kỳ Phong Miên nhìn Vân Lộ Tinh, nói: "Sẽ không có lần thứ hai."

Vân Lộ Tinh nhìn anh, tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương.

Cô không nghe thấy những suy nghĩ của Kỳ Phong Miên, nhưng cô có một loại trực giác kỳ lạ: Giờ phút này Kỳ Phong Miên chắc chắn rất cô đơn.

Bỗng nhiên Vân Lộ Tinh cũng buồn bã.

Mối quan hệ giữa Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên rất phức tạp.

Họ là bạn thân nhất của nhau, cũng có thể nói là người bạn duy nhất của nhau; họ là người yêu vĩnh cửu của nhau, nhưng không bao giờ họ nói với đối phương những câu tỏ tình; họ biết rõ tình cảm và sự phụ thuộc của nhau nhưng không bộc lộ tình cảm của mình với đối phương.

Cô đơn và kỳ lạ.

Mọi người đều biết Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên là bệnh nhân tâm thần và bác sĩ điều trị, nhưng chỉ có họ biết rằng chính mình là những bệnh nhân bị mắc kẹt trong bệnh viện một cách tự nguyện.

Vân Lộ Tinh đi vào trước, Kỳ Phong Miên cuối cùng cũng đến đây sau vài năm chật vật. Có thể anh muốn đưa cô đi ra ngoài, hoặc có thể anh muốn ở lại đây, tóm lại, cuối cùng anh đã đứng về phía cô.

Mối quan hệ giữa Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên giống như người thân, người yêu, thậm chí giống như bạn đồng hành. Thế giới như một hòn đảo cô độc và chỉ có họ mới hiểu được nhau.

Họ là những người hiếm hoi trên thế giới này có thể hiểu được lẫn nhau. Giống như Vân Lộ Tinh biết Kỳ Phong Miên là yêu quái, nhưng cô chưa bao giờ nói ra, Kỳ Phong Miên biết cô hiểu tất cả những điều này, nhưng anh cũng lựa chọn im lặng.

Vân Lộ Tinh ghét giao tiếp với người khác, nhưng Kỳ Phong Miên lại là người đặc biệt nhất.

Bởi vì anh sẽ không làm tổn thương chính mình nên cô bằng lòng đi theo anh.

Bởi vì anh ấy cùng loại với cô nên cô không bao giờ ngần ngại thể hiện sự kỳ lạ của mình trước mặt anh.

Vân Lộ Tinh nằm trên giường, hai chân không ngừng đung đưa trong không trung. Cô đột nhiên gọi tên Kỳ Phong Miên và nói: “Sau khi em chết, anh có cô đơn lắm không?”

Vì cô đơn nên anh đã tự tử không chút do dự.

Câu hỏi của Vân Lộ Tinh khiến Kỳ Phong Miên dừng lại một lúc. Ánh trăng chiếu vào người anh, nhưng anh chỉ nhìn xa xăm mà không trả lời.

Vân Lộ Tinh chậm rãi đứng dậy, cô quỳ ở trên giường, nhẹ nhàng ôm anh.

Cô vùi mình trong vòng tay của Kỳ Phong Miên, nhẹ nhàng an ủi: “Được rồi.” Giọng nói của cô trong trẻo như ánh trăng từ trên trời rơi xuống, thanh khiết động lòng người.

Vân Lộ Tinh nói: "Đừng sợ, bây giờ em đã trở về cùng anh."

Trước tận thế, mọi người đều cho rằng Vân Lộ Tinh là bông hoa tơ hồng nương tựa vào Kỳ Phong Miên, nhưng cả hai đều biết rằng Kỳ Phong Miên mới là người dựa vào Vân Lộ Tinh nhiều hơn.

Anh lạnh lùng, hiền lành và cố gắng hết sức để giả vờ làm một người bình thường nhưng lại đang phải chịu đựng một nỗi đau nội tâm đang trên bờ vực suy sụp. Ở một khía cạnh nào đó, Vân Lộ Tinh chính là tấm gương để Kỳ Phong Miên tìm lại và nhận ra chính mình. Đôi khi, thậm chí có thể nói họ như là sự cứu rỗi của nhau.

Dưới ánh trăng dịu dàng, Vân Lộ Tinh nói với Kỳ Phong Miên đang im lặng: "Kỳ thực, tận thế đến không có gì không tốt, đúng không?"

Hai bệnh nhân không được thế giới chấp nhận bị mắc kẹt trong bệnh viện tâm thần mãi mãi cuối cùng cũng chân chính đặt chân lên vùng đất này sau khi tận thế buông xuống.

Vân Lộ Tinh chỉ đơn giản ôm Kỳ Phong Miên, sau đó quay trở lại giường. Cô ghé đầu lên gối, khẽ ngáp một cái. Sau một ngày làm việc vất vả, cô đã buồn ngủ rồi.

Cô nhắm mắt lại, mềm mại nói: “Em đi ngủ đây.”

Vân Lộ Tinh buộc mình phải mở mí mắt, liếc nhìn người đàn ông cao lớn, nhỏ giọng nói: "Chúc ngủ ngon, Kỳ Phong Miên."

Nói xong cô thực sự chìm vào giấc ngủ. Ngoan ngoãn đến kỳ cục.

Hồi lâu, Kỳ Phong Miên thở dài. Anh từ từ cúi xuống, đặt một nụ hôn rất nhẹ lên trán Vân Lộ Tinh.

“Chúc ngủ ngon,” anh nói.

Loading...