Bạn Trai Phát Điên Khi Cùng Tôi Xuyên Qua PO Văn - 11
Cập nhật lúc: 2024-10-17 19:52:19
Lượt xem: 5
**11**
Ở chung với Liễu Uyển một thời gian, tôi dần có nhận thức cụ thể hơn về thế giới này.
Ngoài Phó Đông và Chương Lũy, xung quanh cô ấy còn có rất nhiều kiểu đàn ông kỳ quặc.
Ra ngoài mua đồ thì bị theo dõi, đi xe buýt thì bị quấy rối, thậm chí ở nhà cũng có những anh chàng giao hàng trêu ghẹo vài câu.
Những người đàn ông xung quanh cô ấy dường như đều bị nửa thân dưới chi phối, cứ đến gần cô ấy là ánh mắt lộ vẻ si mê.
Thật lòng tôi chỉ muốn biến thành một cây kim, khâu kín mắt và miệng của những gã đàn ông đó lại.
Càng tệ hơn là trong công ty.
Tôi và Liễu Uyển làm việc ở cùng một công ty, nhưng trong thế giới PO văn, công việc hay học tập đều không quan trọng, chúng chỉ là công cụ phụ trợ để thúc đẩy tình tiết.
Vì vậy, dù Liễu Uyển có nỗ lực đến đâu, làm ra bao nhiêu thành tích trong công việc cũng không ảnh hưởng đến việc mấy gã đàn ông trung niên ở đó tùy ý buông lời tục tĩu với cô ấy.
Trong một lần kết nối dự án, Liễu Uyển chỉ lễ phép nói một câu “Cảm ơn”, gã đồng nghiệp nam đã tự cho là hài hước mà buông lời:
“Không cần khách sáo, thịt là được.”
Liễu Uyển đã quen với điều này, cô ấy nhịn như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi liền bước lên trước: “Phản kháng đi! Tuyệt đối không thể nén giận như vậy.”
Nghe lời tôi, Liễu Uyển vốn đang im lặng nhẫn nhịn, liền nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.
Cô ấy dường như đang suy nghĩ cách đối phó, nhưng cuối cùng vẫn ngập ngừng, không dám tiến thêm bước nữa.
Gã đồng nghiệp thấy vậy, đắc ý nhướng mày:
“Liễu Uyển còn không lên tiếng, mày gấp gì chứ? Hay mày cũng muốn ‘thịt’?”
Tôi lập tức tát hắn một cái:
“Được thôi, thịt thì thịt! Đúng lúc mai tao đi cắt trĩ, đến lúc đó cho mày ‘thịt’ luôn.”
Cá Mặn Muốn Vươn Lên 🌱
Gã đồng nghiệp không ngờ tôi sẽ ra tay, sững sờ tại chỗ.
Khi hắn kịp phản ứng, ánh mắt hắn trở nên hung ác, môi mỏng mím lại đầy khinh bỉ:
“Ra vẻ gì chứ, nhìn qua là biết mày đã bị chơi nhiều rồi.”
Tôi cười nhạt: “Sao? Mày hiểu rõ thế, xem ra bị chơi nhiều không ít?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-phat-dien-khi-cung-toi-xuyen-qua-po-van/11.html.]
Hắn tức đến mức đầu bốc khói: “Ai mà không biết chuyện của Liễu Uyển? Mày là bạn của cô ấy, cũng cùng một loại cả thôi. Hiểu không?”
“Tất nhiên là mày hiểu rõ, chẳng phải chính mày đã làm chuyện này sao.”
“Mày, mày…”
“Mày có cái gì để nói đâu.” Tôi “chậc” một tiếng, lộ vẻ chán ghét.
Hắn im lặng, cảm giác nhục nhã khiến hắn liên tục nghiến răng.
Tôi kéo Liễu Uyển về vị trí làm việc, tiếp tục công việc.
Sau vụ ầm ĩ đó, những ánh mắt dính đầy sự khó chịu xung quanh rõ ràng đã ít đi.
“Cậu thật lợi hại, cậu có thể đẩy lùi những người đó.” Liễu Uyển nhìn tôi với ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ.
Tôi cười đáp: “Cậu cũng có thể làm được.”
Gương mặt trắng như ngọc của Liễu Uyển lộ ra nét buồn bã: “Nhưng tôi không có khả năng nói được như cậu.”
Tôi suy nghĩ một lúc: “Nếu vậy, dùng hành động cũng được.”
Ngày hôm đó sau giờ làm, tôi mua hai cây gậy điện.
Một cây cho cô ấy, một cây cho tôi.
Mang theo bên mình, dùng mỗi ngày.
Ban đầu Liễu Uyển còn lo lắng sẽ chọc giận đám đàn ông và bị trả thù.
Nhưng sau khi nhìn tôi sử dụng, cô ấy nhận ra rằng phần lớn những gã đàn ông này đều mềm yếu trước sự cứng rắn, khi bị đối đầu mạnh mẽ, họ lại không dám làm gì.
Liễu Uyển như tìm ra một vùng đất mới, vung gậy điện hừ hừ ha hắc.
Đôi mắt của cô ấy sáng lấp lánh, tràn đầy sự phấn khích.
Lần đầu tiên cô dùng gậy điện đánh lui một gã đàn ông thô lỗ trên xe buýt, cả người cô như tỏa sáng.
Từ biểu cảm lạnh nhạt thường ngày, cuối cùng đã xuất hiện chút mạnh mẽ.
“Hóa ra, tôi cũng có thể phản kháng.” Cô ấy lẩm bẩm tự nói.
Thế giới này không dạy cô phản kháng, nên cô chỉ có thể ngày qua ngày tự nghi ngờ bản thân, học cách chấp nhận, học cách thản nhiên, học cách giả vờ như không quan tâm.
Nhưng một khi đã phá vỡ vòng tròn này và nhìn thấy tự do, cô ấy không còn muốn quay trở lại địa ngục nữa.