Bạn trai siêu giàu - 6
Cập nhật lúc: 2024-10-01 20:15:21
Lượt xem: 226
10
Trên đường quay về ký túc xá, Tống Nghiên luôn sầm mặt không nói một câu nào, tôi đành tự tìm đề tài, "Hôm nay anh tốt thế, còn đặc biệt đi đưa cơm cho em nữa."
Tống Nghiên nghiêng đầu liếc tôi, "Ừm."
"Thế anh đã ăn chưa?"
"Ừm."
"Cơm ngon không?"
"Ừm."
"..."
Tôi hoàn toàn không đỡ được.
Biểu hiện của Tống Nghiên quá mức rõ ràng, đến cả một đứa đầu óc chậm tiêu chưa từng yêu ai bao giờ như tôi cũng nhận ra: hắn đang ghen tị.
Toi ngẫm nghĩ không biết nên dỗ như thế nào, bèn rút điện thoại ra lén tra Baidu: "Làm sao để dỗ dành bạn trai đang ghen."
Câu trả lời thứ nhất là:
"Giải thích rõ ràng với bạn trai, hơn nữa phải tuyên bố chắc chắn rằng vị trí của anh ấy trong lòng bạn không ai có thể thay thế được. Sau đó phải chủ động quan tâm nhiều hơn, làm chuyện khiến anh ấy vui vẻ."
Đang xem say sưa, đột nhiên Tống Nghiên dừng chân, khó chịu hỏi: "Lén xem cái gì đấy?"
"Không có gì." Tôi giấu di động đi.
Sắc mặt Tống Nghiên càng đen hơn, hắn hít sâu một hơi rồi cúi đầu đốt thuốc lá, biểu hiện thế này là sắp bùng nổ đến nơi rồi.
Công việc lương cao của tôi tràn ngập nguy cơ bốc hơi mất.
Tôi vội vàng giải thích theo bài hướng dẫn, "Em chỉ trùng hợp gặp được đàn anh Giang Dật Phàm chứ không thân quen gì đâu, anh đừng nghĩ bậy. Vị trí của anh trong lòng em là không ai thay thế được."
Đúng là không thay thế được, trên đời này còn có ai chịu cho tôi hai trăm ngàn mỗi tháng đâu cơ chứ.
Sắc mặt Tống Nghiên tốt hơn một chút, hắn nghiêng đầu nhả khói, hỏi tôi: "Thế di động thì sao? Em đang giấu giếm chuyện gì?"
Do dự một lát, cuối cùng tôi vẫn chìa điện thoại ra cho hắn xem.
Tống Nghiên liếc qua màn hình, khóe môi lập tức cong lên: "Hóa ra cũng biết tôi đang ghen à?"
"Ừm." Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, "Anh biểu hiện rõ ràng như thế, không muốn biết cũng khó."
"Em là bạn gái tôi mà lại gọi hắn ta là chồng, cùng hắn đi học, còn nói gì mà lần sau lại gặp, nghe không thích chút nào. Tôi tiêu hai trăm ngàn một tháng chẳng lẽ lại để mình bị cắm sừng lần nữa hay sao?"
"Em sai rồi." Tôi cúi đầu.
"Sau đó thì sao?"
"Hả?"
"Trên đó có nói phải làm chuyện khiến tôi vui vẻ mà."
"Thế anh nói đi, muốn em làm gì nào."
Tống Nghiên hất cằm, "Mở camera điện thoại lên."
Tôi ngoan ngoãn mở camera, hắn cầm điện thoại rồi tùy ý túm một cậu bạn học đi ngang qua thì thầm gì đó, đoạn quay về bên cạnh tôi, khoác cánh tay cầm t.h.u.ố.c lá qua vai tôi rất tự nhiên: "Nhìn ống kính kìa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-sieu-giau/6.html.]
Sau khi chụp hết mấy tấm, Tống Nghiên ngắm ảnh, miễn cưỡng xem như vừa lòng.
Tôi chủ động hỏi: "Có muốn em đăng lên vòng bạn bè tuyên bố quan hệ không?"
"Xem như em thức thời." Rốt cuộc chân mày Tống Nghiên cũng giãn ra, hắn xách tôi đi về phía trước, "Không vội, mau về ăn cơm trưa đi, bụng kêu nửa ngày rồi, còn kêu nữa thì bất lịch sự lắm."
Tôi xấu hổ sờ bụng, không ngờ lại để hắn phát hiện ra rồi.
Trở lại ký túc xá, cơm chưa kịp ăn mà tôi đã vội chia sẻ ảnh lên vòng bạn bè trước, caption đặt là "Bạn trai."
Ăn xong bữa cơm thì khung bình luận của tôi cũng nổ tung, tất cả đều viết đầy dấu chấm hỏi.
[ Có người yêu từ lúc nào thế ?! ]
[ Bạn trai của cậu là cái anh công tử nhà giàu bên khoa máy tính đúng không? ]
[ Thế không muốn đi kiếm tiền nữa à? ]
Ừm… sao lại không muốn chứ?
Tống Nghiên không bình luận gì, chỉ like một cái. Hắn không phát lên vòng bạn bè của mình mà tôi cũng không mấy để tâm. Bản thân chỉ là người làm công, sao dám lên tiếng yêu cầu ông chủ chứ.
Nhưng trải qua chuyện hôm nay, tôi cảm thấy kinh nghiệm yêu đương của mình không đủ, về lâu dài sẽ gây ảnh hưởng đến trải nghiệm yêu đương của ông chủ. Thế là tôi rút kinh nghiệm xương máu, quyết định tìm mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình vườn trường và phim tình cảm ngọt ngào thử xem, biết đâu có thể bù đắp lại phần tri thức bị khuyết thiếu.
Vừa ấn mở một app xem phim tình cảm Hàn Quốc thì cửa phòng ký túc xá bị mở tung, hai cô gái vừa la hét vừa nhào về phía tôi liên tiếp đặt câu hỏi.
"Cậu có người yêu mà chúng tớ chỉ được biết qua vòng bạn bè á?"
"Ai theo đuổi ai thế? Theo đuổi kiểu gì? Đã nắm tay chưa? Hôn chưa? Mau khai hết ra!"
Tôi ngẩn người, "Chuyện này từ từ tới giải…"
"Chờ một chút!" Trưởng phòng Huyên Huyên giơ tay tạm dừng, sau đó thò tay vào tủ lấy ra hai túi khoai tây chiên, xé mở, "Được rồi, nói tiếp đi."
Thế là tôi mất ba phút tiếp theo để giải thích câu chuyện cho bọn họ nghe. Hai cô bạn cùng phòng nghe xong ngẩn người mất một lúc rất lâu.
"Hai trăm ngàn? Mỗi tháng? Không lừa nhau đấy chứ?"
"Không ký hợp đồng sao?"
Tôi thành thật trả lời: "Anh ta chuyển thẳng tiền cho tớ, không ký hợp đồng gì hết."
"Cậu bị ngốc à, số tiền này chắc chắn hắn có cách đòi về rồi. Chờ chút để tớ hỏi bạn trai xem, anh ấy học khoa luật, tớ kêu anh ấy soạn cái hợp đồng cho cậu." Huyên Huyên lập tức gọi điện thoại đi.
Chúng tôi trố mắt chờ đợi thêm mấy phút, cuối cùng Huyên Huyên cũng trở lại.
"Lát nữa tớ đi in hợp đồng ra, phải bắt hắn ký tên cho bằng được đấy."
Trần Giai Giai hơi do dự: "Đàn anh Tống Nghiên chắc sẽ không làm ra chuyện quá đáng như đòi lại tiền đâu nhỉ, bạn tớ học cùng khoa với anh ta nói nhà anh ta giàu lắm. Tớ từng chạm mặt anh ta mấy lần, mỗi lần lại thấy đi một chiếc xe thể thao khác nhau."
"Không chắc đâu, hai trăm ngàn tệ cơ đấy, cẩn thận vẫn hơn. Thôi cùng đi đi, bây giờ chúng ta phải đi in hợp đồng ra."
Tôi suy nghĩ kỹ, cảm thấy đúng là nên ký hợp đồng cho yên tâm. Vì thế ba chúng tôi cùng rời ký túc xá chen chúc trong tiệm photo dưới lầu. Hợp đồng in xong, tôi nhét cả hai tờ giấy vào trong túi vải tote tùy thân.
Huyên Huyên nhướn mày: "Mà này, mỗi tháng cậu được cho đến hai trăm ngàn mà vẫn xài cái túi rách chín tệ này à."
Trần Giai Giai phụ họa, "Đúng đấy, bây giờ thời gian còn sớm, hay là chúng ta thuận đường đi mua sắm đi?"
Tôi ngắm nghía chiếc túi, "Cũng không cần thiết đâu, chỉ là túi mang đi học thôi mà, đựng được sách vở là tốt rồi."
"Hứ, bạn bè của Tống Nghiên đều là cậu ấm cô chiêu, cậu muốn giữ mặt mũi cho ông chủ thì cũng nên mua sắm ít đồ cho ra hình ra dạng chứ."
Tôi gật gù, "Cậu nói có lý lắm."