Bạn trai siêu giàu - 8
Cập nhật lúc: 2024-10-01 20:16:52
Lượt xem: 67
14
Tống Nghiên tức giận.
Hắn không cho tôi đi học cùng, cũng không thèm trả lời tin nhắn, lại còn cùng nữ sinh khác sóng vai tản bộ trong sân trường, không khéo thế nào mà luôn để tôi bắt gặp.
Tôi bắt buộc phải xem mũ và kính râm là vật bất ly thân, chỉ cần trông thấy hắn là lập tức phải võ trang đầy đủ co cẳng chạy thật nhanh, cố gắng giả mù đến cùng. Mỗi ngày Huyên Huyên và Trần Giai Giai bị tôi kéo chạy trốn khắp nơi, phòng ký túc xá chúng tôi như biến thành tiểu đội đánh du kích, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng.
Tôi trầm tư suy nghĩ mất mấy ngày cũng không biết nên dỗ hắn như thế nào mới ổn. Tặng hoa hồng? Xếp trái tim dưới sân trường? Hay là viết thư giải thích?
Thật sự không thể tìm được cách, tôi bèn gửi WeChat cho Tống Nghiên hẹn nói chuyện, có thể dỗ thì dỗ, không dỗ được tôi đành nghỉ việc. Dù sao tiền cũng kiếm được rồi, tôi không đánh du kích nổi nữa.
Tối hôm đó Tống Nghiên mới trả lời, hắn gửi định vị đến một quán bar.
15
Đến trước cửa quán bar tôi mới gọi điện thoại cho Tống Nghiên, nhưng người nhận máy lại là bạn hắn.
"Là chị dâu à? Chị vào đi, anh Tống Nghiên say rượu rồi."
Nhạc trong quán bar bật vang rung trời, thanh niên nam nữ trang điểm lòe loẹt đi ra đi vào, sàn nhảy sôi trào cuồng nhiệt. Tôi vừa bước vào đã được mấy thanh niên ngoắc ngoắc tay.
"Chị dâu, ở bên này."
Tôi chưa từng gặp mặt, cũng không hiểu bọn họ làm sao biết mặt tôi nữa.
Tôi bước đến đã thấy ngay Tống Nghiên gục đầu nằm trên ghế sô pha dài, một cánh tay che ngang mắt chỉ để lộ đôi môi mỏng và đường xương hàm sắc bén.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ban-trai-sieu-giau/8.html.]
"Chị dâu, chị đang cãi nhau với Tống Nghiên đúng không? Anh ấy đi uống rượu mấy ngày rồi, tận hôm nay mới thấy chị đến, chị mau an ủi làm lành gì đi."
"Đúng vậy đấy chị dâu, anh Tống Nghiên thích chị lắm, nể tình anh ấy đáng thương như vậy, chị đừng chấp nhặt so đo nữa nhé."
Mấy nam sinh cùng mồm năm miệng mười làm tôi load thông tin không kịp.
Tôi lại gần ngồi xổm xuống bên cạnh Tống Nghiên, nhẹ nhàng lay lay cánh tay che mắt của hắn, thấp giọng kêu lên: "Tống Nghiên, anh có ổn không?"
Tống Nghiên nhíu mày chụp bàn tay tôi đang lắc loạn xạ.
"Tống Nghiên? Trước kia mỗi ngày đều gọi tôi là ông xã cơ mà?"
Trong mấy giây này nhạc trong quán cũng vừa vặn dừng lại, cho nên những người xung quanh đều nghe thấy hắn nói rõ mồn một.
"Úi, ngọt ngào thế cơ à?"
"Vừa rồi đến nói cũng không nói được nguyên câu, giờ mới nhìn thấy chị dâu thôi đã ăn nói lưu loát lên hẳn."
Tiếng trêu đùa bỡn cợt liên tiếp nổi lên làm mặt tôi đỏ bừng.
"Nói ít mấy câu không c.h.ế.t được đâu." Tống Nghiên thuận tay ném một cái gối qua chỗ đám người, vừa ngồi dậy vừa day day huyệt thái dương.
Tôi nhỏ giọng hỏi: "Để em đưa anh về nhé?"
"Ừ." Tống Nghiên quàng tay qua vai tôi, bước chân hơi lảo đảo.
Hắn cực kỳ thích quàng vai tôi, dựa theo chênh lệch chiều cao giữa hai bên, tôi thường xuyên nghi ngờ hắn xem tôi là gậy chống cho hắn.